- Chu Nhị, căn cứ theo ngày Quách lão phu nhân gửi mật hàm thì chắc phải mấy ngày nữa Sở Vân và Huyền Nhạc mới đến nơi. Lập tức thông báo cho đám người Chu Nhất và Hạ Thanh, không cần tìm kiếm ở hẻm núi nữa, Chu Diên Thiên còn sống cũng có lợi cho chúng ta.
Chu Thiên Giáng phân phó.
- Đại nhân, nếu Ô tộc rút quân thật thì…phải nói thế nào với tướng quân bên này đây? Chu Nhị nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.
- Không riêng gì mấy người Văn Nhữ Hải, mối quan hệ giữa ta và Sở Vân cũng không tệ, ta cũng không thể nhìn bọn họ gặp nạn ở đây được, nếu thật sự không được thì chỉ có thể điều động toàn bộ binh mã của Dương Ba và Cát Long đến đây thôi.
- Vậy bọn muội làm sao bây giờ?
Chiêm Linh căng thẳng nhìn Chu Thiên Giáng, nếu như đại quân Ô tộc trở về thì Chiêm Linh cũng không biết nên đi theo Chu Thiên Giáng hay trở về cùng đại quân.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:
- Yên tâm đi, ca ca của muội đã đồng ý có thể cho ta mượn tạm số binh mã này trong một hai năm, đến lúc đó chúng ta ôm nhi tử về, cũng để cho đại cữu tử (cậu) thèm muốn một phen.
Chiêm Linh ngượng ngùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng một cái, câu trả lời này của Chu Thiên Giáng cũng coi như khiến nàng hài lòng, nếu như bảo nàng dẫn đại quân trở về Ô tộc, Chiêm Linh ngoài miệng không nói nhưng không chừng sẽ rất đau lòng.
Chu Thiên Giáng bảo Chu Nhị tạm thời đừng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/3803820/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.