Chiêm Hãn tiếp nhận mật hàm, ánh mắt vẫn nhìn Chu Nhất. Chiêm Hãn không sợ Chu Nhất chạy trốn, vừa rồi y dặn dò như vậy, chắc chắn thiết binh của y đã bao vây xung quanh doanh trướng rồi.
Chiêm Hãn cười lạnh một tiếng:
- Hai quân sắp giao chiến, Chu Thiên Giáng lại phái người đưa thư tới. Nếu hắn quy thuận bổn soái, ta có thể tha cho hắn một mạng.
- Đại nhân nhà ta còn chưa học viết hai chữ “Đầu hàng”.
Chu Nhất lạnh lùng đáp.
Chu Nhất tự nhủ trong lòng tiểu tử nhà ngươi cũng thật quá kiêu ngạo, cho dù ngươi có binh cường tướng mạnh, thì khả năng bảo vệ đại nhân nhà ta trốn thoát cũng có thừa. Huống hồ Chiêm Hãn ngươi thân làm chủ soái tam quân lại không thiết lập cơ quan cảnh giới xung quanh doanh trướng của mình, nếu người đêm nay tới là Lâm Phong thì tiểu tử ngươi đã mất mạng rồi.
Chiêm Hãn không giống những chủ soái khác phái trọng binh tầng tầng lớp lớp bảo vệ mình, đây cũng là xuất phát từ sự tự tin đối với bản thân. Trong lòng Chiêm hãn, ngoài sư phụ ra y chưa từng khâm phục bất cứ ai.
Ánh mắt Chiêm Hãn nhìn vào bức mật hàm. Xé mở bìa thư, Chiêm Hãn rút bức mật hàm bên trong ra, y còn phát hiện trong phong thư còn có vật gì đó. Chiêm Hãn đi tới bên cạnh soái án dốc ngược phong thư xuống, một chiếc trâm cài rơi xuống bàn.
Đôi lông mày Chiêm Hãn căng lên, y nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài, hồi lâu sau mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324749/chuong-200-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.