Con ngươi Chu Thiên Giáng chuyển động, bỗng nhiên hốt hoảng nói:
- Ngươi giết ta đi, ta không muốn sống như thế này nữa. Tên Chu Thiên Giáng chết tiệt tự nhận mình thơ phú đệ nhất thiên hạ, đem bắt bản công tử tới cùng hắn tỷ thí tài văn chương. Ai ngờ ác tặc kia lại là kẻ yêu thích nam sắc, hủy đi một thân trong sạch của bản công tử, khiến cho ta không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông. Vừa rồi thừa dịp tả viện xảy ra hỏa hoạn, bản công tử muốn trốn ra ngoài, ai biết được lại rơi vào tay của ngươi. Giết đi, chết ở trong tay mỹ nhân, so với bị ác tặc kia giày vò còn hạnh phúc hơn.
Chu đại quan nhân khóc nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ hận không thể đập đầu ngã vào trong ngực Chiêm Linh. Nhưng hắn cũng không dám lộ ra âm thanh quá lớn, sợ làm vị thủ lĩnh Ô Tộc này tức giận, một kiếm chém đứt đầu mình.
Chiêm Linh cau mày, ‘việc ác’ của Chu Thiên Giáng khiến nàng nghe thấy buồn nôn. Thiện lương trong lòng nữ nhân nổi lên, khiến nàng không đành lòng xuống tay với vị thư sinh trước mắt. Nhưng nội tâm cảnh giác khiến Chiêm Linh sinh ra một tia hoài nghi.
- Ngươi bị Chu Thiên Giáng bắt tới đây khi nào?
Chiêm Linh trong lòng tự nhủ, người Đại Phong tiến vào Thiên Thanh đều là người làm ăn, chưa bao giờ thấy thư sinh tài tử chạy đến nơi này.
Chu Thiên Giáng đảo mắt, tiếp lời nói:
- Bản công tử nhà ở kinh thành, ác tặc kia chiếm đoạt ruộng đất nhà ta, đem nhốt ta ở trong phủ đệ của hắn. Lần này tới nước Thiên Thanh, không ngờ ác tặc kia ép buộc bắt ta đi theo.
Chu Thiên Giáng hai mắt rưng rưng, nhưng trên mặt lại hiện ra nét ngông nghênh học thức của văn nhân.
Chiêm Linh gật gật đầu, tuy rằng nàng còn có chút hoài nghi, nhưng không có đem người này và Chu Thiên Giáng liên hệ với nhau. Ở trong lòng Chiêm Linh, Chu Thiên Giáng nói thế nào cũng là Thống soái thành Tạp Sắt, bên người ít nhất phải có hơn mười thị vệ bảo hộ. Hơn nữa, còn có lão già thần bí kia đi theo, không có khả năng giống như người này, bộ dạng hấp tấp vội vàng chạy đến.
- Tốt lắm, vậy ngươi dẫn ta đi tìm Chu Thiên Giáng, ta giúp ngươi báo thù.
Trong lòng Chu Thiên Giáng lập tức vui vẻ, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Chiêm Linh. Chiêm Linh cả kinh, vừa muốn vật Chu Thiên Giáng ngã ra đất, chợt nghe Chu đại quan nhân kích động nói:
- Ân nhân muội muội, nếu ngươi có khả năng giúp bản công tử báo đại thù, bản công tử không có gì đền đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.
Chu đại quan nhân ánh mắt chân thành nhìn Chiêm Linh.
Dù là nữ tử Thiên Thanh, tính tình không bị cản trở, nhưng Chiêm Linh vẫn bị Chu Thiên Giáng làm cho mặt đỏ tai hồng:
- Ngươi...ngươi nói linh tinh gì thế, mau chóng mang ta đi tìm Chu Thiên Giáng.
Chiêm Linh nói xong, vung tay lùi lại một bước. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ ca ca Chiêm Hãn gọi nàng là muội muội, người trong Ô Tộc đều tôn xưng nàng là ‘Minh châu thảo nguyên’. Nam tử trước mắt này gọi một tiếng ‘muội muội’ khiến Chiêm Linh thấy không quen. Tuy nhiên nàng cũng quan tâm đến điều đó, nếu đêm nay có thể nhân cơ hội giết chết Chu Thiên Giáng, thì kế hoạch vào thành của nàng đều hoàn thành.
Chu đại quan nhân đạt đợc mục đích, vội vàng đứng thẳng sống lưng, chuẩn bị bước ra khỏi núi giả. Chiêm Linh giơ tay túm vai của Chu Thiên Giáng:
- Đợi một chút, ngươi đi như vậy ra ngoài không sợ bị bắt lại sao?
Chu Thiên Giáng trong lòng cả kinh, tự nhủ không ngờ tính cảnh giác của con nhóc này cao vậy:
- Muội muội yên tâm, ta có lệnh bài của soái phủ, chỉ cần không ra khỏi cửa chính, trong viện chỗ nào cũng có thể đi. Yên tâm đi, có người hỏi tới ta sẽ nói ngươi là thị nữ của tiểu thư Da Luật Đậu Cáp.
Chu Thiên Giáng bịa lời nói dối, trong lòng tự nhủ lát nữa sẽ đem tiểu nha đầu ngươi lừa vào trong hầm.
Chiêm Linh ngẩn ra, thân phận đó rất thích hợp với nàng. Nếu người này thật sự có lệnh bài soái phủ, có thể giảm được rất nhiều phiền toái. Chiêm Linh để Chu Thiên Giáng đi phía trước, chính mình cẩn thận đi phía sau. Cứ như vậy, Chu đại quan nhân lại nhức đầu. Hắn sợ sẽ gặp phải thị vệ há miệng thi lễ, vậy thì mấy lời nói dối kia cũng bị vạch trần. Dựa vào công phu của nha đầu này, sợ mình chưa kịp rút ra bút vàng, nàng đã một kiếm đem mình chém chết.
Chu đại quan nhân trái lo phải nghĩ, mấy người Chu Nhất cũng không ở soái phủ, phỏng chừng ngoài sư phụ Lâm Phong ra, ai cũng không cứu được hắn. Chu Thiên Giáng đi men theo chân tường, cố gắng để thị vệ không phát hiện ra. Cho dù có người từ xa nhìn đến hắn, Chu Thiên Giáng cũng vội vàng cúi đầu, hướng về phía tả viện đi tới.
Tả viện là trọng địa ‘Thiên lôi pháo xa’, lúc này mọi người đều bận rộn cứu hỏa bắt giặc. Thị vệ nhìn thấy Chu đại quan nhân mang theo nữ tử, bước đi vội vàng, còn tưởng rằng hắn đi xem pháo xa. Mỗi người đều mang theo thùng nước hướng về bên kia chạy, pháo xa trong lòng bọn họ có vị trí vô cùng quan trọng, vậy nên không có người tiến đến hành lễ với Chu đại quan nhân.
Chu Thiên Giáng cúi đầu giống như ăn trộm, bước nhanh tới, Chiêm Linh vẫn đứng sau lưng Chu Thiên Giáng khoảng nửa bước. Trong lòng Chu Thiên Giáng càng lo lắng, Chiêm Linh so với hắn còn có vẻ vội vàng hơn. Nhìn thấy thị vệ cũng không tiến lại gần, hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Chu Thiên Giáng vừa tới chỗ cổng vòm giao nhau tả viện và hữu viện, chợt nghe thấy một giọng thô to:
- Tránh ra, con mẹ nó tránh ra.
Chu Thiên Giáng vừa nghe, trong lòng tự nhủ hỏng rồi, không đợi hắn che mặt, Đại Ngưu liền chạy ra khỏi cổng vòm. Đại Ngưu biết mình gây ra đại họa, đang muốn đi tìm Chu Thiên Giáng thỉnh tội.
Vừa thấy Chu Thiên Giáng đi tới, Đại Ngưu vẻ mặt áy náy:
- Đại nhân...ta...ta sai rồi.
Đại Ngưu áy náy cúi đầu.
Chu Thiên Giáng há hốc miệng, thực hận không thể đi lên đá vào hai chân Đại Ngưu. Tiểu tử ngươi lúc nào nhận sai không nhận, lại chính lúc này chạy đến nhận sai. Chiêm Linh cả kinh, cảnh giác tay đặt lên chuôi kiếm.
- Nghe thấy chưa, hắn nối nhận lầm người, ta cùng Chu đại nhân nhìn rất giống nhau.
Chiêm Linh còn đang nghi hoặc, Đại Ngưu lại cho rằng mình gây ra họa lớn, Chu Thiên Giáng không tha thứ cho mình.
- Đại nhân, Thiên Lôi pháo xa bị đốt, ta biết ràng đều là lỗi của Đại Ngưu Hôm nay dù đem Đại Ngưu chém làm trăm ngàn mảnh ta cũng chấp nhận, chỉ cầu đại nhân có thể trì hoãn một lát. Lâm gia đã đuổi theo mấy tên khốn khiếp đó, lão tử nhất định phải tự tay làm thịt mấy kẻ bán ưng đó.
Đai Ngưu cao cổ tức giận nói.
Chu Thiên Giáng lại rống lên một tiếng:
- Đồ liệt não, ngươi nói nhảm gì đó. Mau kêu Chu Thiên Giáng đến đây, lão tử muốn hắn trả lại sự trong sạch cho ta.
Chu Thiên Giáng vừa nói vừa nháy mắt, cầu nguyện chư phật Bồ Tát phù hộ, làm cho tên tiểu tử này thông minh lên một tí, không thì toi mạng. Lần trước có thể tái sinh, sẽ không có cơ hội để hắn tái sinh lần nữa đâu. Đặc biệt nghe được Lâm Phong đuổi theo mấy kẻ phóng hỏa, trong lòng Chu Thiên Giáng như ăn phải khổ qua (quả mướp đắng),đúng là đau khổ.
Chiêm Linh nghe ‘ Thiên lôi’ bị thiêu, trong lòng lập tức vui vẻ. Tuy nhiên thân phận của người trước mắt, khiến nàng trở nên cảnh giác.
Đại Ngưu giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ thế này là xong rồi, Chu đại nhân nhất định thương tâm quá độ khiến bản thân giận điên lên rồi. Bằng không làm sao lại nói năng bừa bãi, ngay cả mình là ai cũng không biết.
Đại Ngưu ‘Bụp’ một tiếng ngã quỵ xuống đất:
- Đại nhân, ngài đánh ta mắng ta thế nào cũng được, chỉ là ngài ngàn vạn lần đừng dọa ta.
Chu Thiên Giáng hận không khóc nổi, xem ra muốn giả vờ cũng không giả vờ được nữa. Trong lòng Chu Thiên Giáng mắng, đồ liệt não kiếp sau lão tử mà gặp người họ Ngưu phải đánh cho gã một trận, chẳng lẽ họ Chu với họ Ngưu tương khắc, bằng không tại sao tên tiểu tử này lại muốn hại chết ta.
Đúng lúc này, Chu Nhất Hạ Thanh nghe được cảnh báo cũng từ bên ngoài chạy tói. Thấy Đại Ngưu quỳ trước mặt Chu Thiên Giáng, mà đứng phía sau Chu Thiên Giáng là một nữ tử lạnh lùng, hai người đều cảm thấy có chút quái dị.
- Đại nhân, có chuyện gì vậy?
Chu Nhất kỳ quái hỏi.
Chu Thiên Giáng hàm răng khẽ cắn, đầu co rụt lại, trực tiếp lăn một vòng kêu lớn:
- Cứu mạng.
Xích huyết kiếm trong tay Chiêm Linh sượt qua da đầu Chu Thiên Giáng. Đến giờ nàng mói biết, cái kẻ thư sinh khóc lóc sướt mướt vừa rồi căn bản chính là Chu Thiên Giáng. Đại Ngưu gọi Chu Thiên Giáng một tiếng ‘Đại nhân’ Chiêm Linh còn nghi hoặc, nhưng tiếng ‘Đại nhân’ của Chu Nhất khiến nàng nhận rõ thân phận Chu Thiên Giáng. Bởi vì Đại Ngưu mặc trên người là trang phục Đại Thanh, nhưng Chu Nhất mặc lại là chiến giáp của thống lĩnh nước Thiên Thanh. Người có thể khiến thống lĩnh gọi đại nhân, ở thành Tạp Sắt ngoài Chu Thiên Giáng còn có thể là ai khác.
Chu Nhất Hạ Thanh thân làm thống lĩnh, đều ở nơi đóng quân riêng. Bọn họ nghe tiếng chiêng cảnh báo, lo lắng soái phủ gặp chuyện không may, nên lập tức chạy tới. Xích huyết kiếm trong tay Chiêm Linh vừa chém tới, Chu Nhất Hạ Thanh lập tức đoán được thân phận của đối phương. Hai người chấn kinh, cùng đồng thời ra tay. Hạ Thanh phất tay phi ra ba miếng tiền vàng, đao trong tay Chu Nhất cũng đâm tới.
Chiêm Linh tiến lên đuổi theo Chu Thiên Giáng bồi thêm một kiếm, từ việc Chu Thiên Giáng lăn lộn, Chiêm Linh nhìn ra người nay căn bản không có võ công, chính mình thêm một kiếm tuyệt đối có thể giết chết hắn. Nhưng Chiêm Linh lại mất đi cơ hội, đồng tiền trong tay Hạ Thanh không đành về phía Chiêm Linh, mà bắn ra giữa Chiêm Linh và Chu Thiên Giáng. Mục đích nhằm ngăn cản Chiêm Linh, tranh thủ ít thời gian cho Chu Thiên Giáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]