Chu Thiên Giáng nghiêm mặt nói:
– Báo với các huynh đệ chuẩn bị, nếu không ổn thì giết. Hai ngàn người hỗn chiến trong thành cũng không có nhiều sức chiến đấu. Chỉ cần ra khỏi Ngọc Phong thành, bọn người kia tuyệt đối không dám truy kích.
Chu Nhất nhìn Hạ Thanh đang nói chuyện, hắn gật đầu, ra dấu tay với huynh đệ bên này. Chu Nhất im lặng hạ xong mệnh lệnh, lập tức có hai mươi huynh đệ thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ đi về phía cửa thành. Chỉ cần bên này vừa động thủ, bọn họ sẽ lập tức giải quyết quan binh trên cửa thành.
Đúng lúc này, một phú thương trung niên chạy ra từ trong thành, vừa chạy vừa la lên:
– Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm… Lưu Bách hộ, ngài không thể chặn đội xe này lại.
Nghe thấy tiếng la, mọi người sửng sốt. Tiểu đầu mục nhìn phú thương trung niên kia, đơ ra một hồi rồi khẩn trương cười đến gần.
– Ầy, tại sao Phùng chưởng quỹ ngài lại tới đây. Thế nào, ngài biết đội xe này à?
Tiểu đầu mục khách khí hỏi.
– Hầy! Đều là người nhà cả, thương đội là của bà ngoại con ta. Mấy hôm trước ta vừa nhận được thư nhà, không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi. Lưu Bách hộ, nể mặt tại hạ đi.
Người đàn ông trung niên cười nói.
– Xem ngài nói kìa, chúng ta là ai chứ, về sau Phùng chưởng quỹ ngài nói tốt vài lời với thành chủ đại nhân, tiểu nhân đã biết ơn ngài lắm rồi.
Tiểu đầu mục nói xong bèn quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324679/chuong-176-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.