Thành Võ Hoàng sầm mặt xuống:
– Cái gì? Nói đùa? Hoàng thị tôn thân của Đại Phong lại để cho ngươi đùa giỡn như vậy sao?
Thành Võ Hoàng uy nghiêm nhìn Chu Thiên Giáng.
Nghe thấy Chu thiên tế đồng ý chỉ hôn, trong lòng Tĩnh Vương cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tiểu tử này đã lấy đi sự trong sạch của nữ nhi, nếu hắn dám không đồng ý, cho dù có trở mặt với Quách gia thì Tĩnh Vương cũng không tha cho Chu Thiên Giáng. Tuy Tĩnh Vương biết có thể là Thành Võ Hoàng và Chu Thiên Giáng diễn trò nhưng lấy nữ nhi của ông ra làm cái cớ thì Tĩnh Vương vẫn không chấp nhận được.
– Hoàng thượng…lúc nãy thần…nghe không được rõ.
Trong lòng Chu Thiên Giáng thầm nhủ lão già này cho dù có hại người thì cũng đừng đùa nhau vậy chứ? Nếu chẳng may truyền đến tai Ngọc Nhi, nha đầu kia không tức giận treo cổ tự sát mới lạ đấy.
– Khốn kiếp!
Thành Võ Hoàng long nhan tức giận:
– Không ngờ ngươi dám coi lời trẫm là trò đùa, lật lọng trêu chọc bổn hoàng, nếu không xử ngươi thì trẫm còn mặt mũi nào ngồi trên ghế rồng chứ.
Thành Võ Hoàng nói xong liền hô xuống phía dưới:
– Vương Thái phó! Trẫm hỏi ngươi, khinh thường thiên tử, bỡn cợt quân vương thì đáng tội gì?
Lão Thái phó Vương Bính Khôn tiến lên mấy bước, khuôn mặt già nua sầm xuống:
– Hồi Hoàng thượng, đây là tội khi quân ngạo mạn, theo luật pháp Đại Phong, nặng thì tru di cửu tộc, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324668/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.