– Lão đại nhân, việc này trẫm đã quyết không can thiệp, các ngươi hãy đi tìm Chu Thiên Giáng mà cãi lý. Còn nữa, lão đại nhân ngươi thân là phó chủ thẩm, cũng không phải ngồi xem cho vui.Thành Võ Hoàng trừng mắt nhìn Vương Bính Khôn, thầm nhủ ngoại trừ quỳ xuống can gián thì ngươi còn làm được gì, đã già khú như thế mà đến một con khỉ nhãi nhép cũng không trị nổi.
– Hoàng Thượng, tuy lão thần là quan phó chủ thẩm, nhưng chủ thẩm đại nhân có quyền định đoạt. Trừ phi hoàng thượng hạ chỉ cho lão thần làm chủ thẩm, bằng không chẳng ai có cách nào làm khó được hắn.
Vương Bính Khôn rốt cuộc cũng nghĩ thông, đi theo Chu Thiên Giáng để bị khinh nhờn, chẳng thà tự mình làm chủ thẩm.
– Hừ! Sao không nói sớm, giờ lại muốn quyền chủ thẩm, ý chỉ của trẫm há chẳng thành trò đùa.
Thành Võ Hoàng thầm nhủ nếu không vì muốn diệt hai họ Phùng, Ngạc thì ta việc gì phải tốn sức như thế.
Một đám người ồn ào đều đề cử Vương Bính Khôn làm Chủ thẩm đại nhân, kiên quyết phải thay thế Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng nghiến răng, đã đến nước này rồi, ông ta cũng muốn xem Chu Thiên Giáng sau này sẽ xử lý ra sao. Càng thả người vô tội, cuối cùng tru sát hai họ Phùng, Ngạc thì càng bất lợi cho Chu Thiên Giáng. Thậm chí có thể nói, rất dễ kích động cơn giận dữ của quần thần và bách tính. Bởi vì Chu Thiên Giáng giết hai họ Phùng, Ngạc chẳng khác nào xử sự bất công,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324650/chuong-165-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.