Đại Ngưu vừa ra khỏi chiến đội thì Chu Thiên Giáng đã vung lệnh kỳ trên tay, binh mã sau lệnh kỳ thổi tù và sừng trâu. Trong nháy mắt tất cả đội ngũ đều lần lượt ném đuốc xuống dưới ngựa đồng thời vẩy nước dập lửa. Cứ như vậy, cả đại quân vừa rồi còn sáng như một biển lửa lập tức trở nên tối đen.
Ngoài cây đuốc đang nhảy múa trên thiết côn của Đại Ngưu ra thì ngoài thành tối đen như mực. Lúc này tiếng trống trận dường như còn vang dội hơn so với vừa rồi, dưới sự che khuất của tiếng trống trận, ba mươi mấy chiếc xe bắn đá rất lớn được đẩy đến trước trận, dừng lại dưới thành khoảng năm mươi mét.
Trong bóng đêm Chu Nhất lớn tiếng nói:
– Đại nhân, không biết lượt ném này có thể đập chết tiểu tử Huyền Minh được không nhỉ?
– Ha ha, vậy thì phải xem số của hắn thế nào đã.
Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn tường thành, hiện giờ hắn ở trong tối còn đối phương ngoài sáng, Chu Thiên Giáng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
– Ta nói này đại nhân, ngài làm như vậy thì thanh danh truyền đi cũng không hay lắm đâu.
Hạ Thanh cười nói.
– Cắt! Chỉ cần thắng thì bảo ta gọi ba tiếng “gia gia” (ông nội) lão tử cũng không quan tâm. Vì cái danh mà đánh quang minh chính đại như một thằng ngốc thì không gọi là anh hùng, chỉ có thể nói là nhất thời bị ngã, không có đầu óc thôi.
Chu Thiên Giáng không cười mà nói.
Mấy người Chu Nhất, Hạ Thanh cười khổ không nói gì, đi theo Chu Thiên Giáng lâu như vậy, hắn đã sớm thay đổi hầu hết các quy tắc giao chiến, lâu nên mọi người cũng quen rồi. Tuy rằng về cách làm có âm hiểm nhưng lại là diệu kế giành được thắng lợi.
Huyền Minh ở trên thành thấy đại quân Chu Thiên Giáng tắt hết đuốc thì trong lòng không khỏi căng thẳng, y còn tưởng đối phương sắp công thành chứ.
– Truyền lệnh, cung tiễn thủ chuẩn bị, cổn mộc lôi thạch (*) chuẩn bị, chỉ cần quân địch dám công thành thì sẽ khiến cho chúng có đi mà không có về. Nói với các tướng quan, sau trận này bổn soái sẽ trọng thưởng theo công lao.
Huyền Minh cao giọng hô, nâng cao sĩ khí cho quân tốt.
(*) Cổn mộc lôi thạch: lăn đá xuống.
– Điện hạ, hình như có người tới!
Một gã quan sát tiêu cao giọng hô.
Huyền Minh và Ngạc Tất Long vịn vào lỗ châu mai quan sát. Dưới thành tối om, chỉ thấy một đốm lửa đang di động về phía dưới thành, các cung tiễn thủ nhằm đúng đốm lửa, chỉ cần đi vào khoảng cách có thể bắn chết thì những người này sẽ không do dự mà bắn tên.
Đại Ngưu cũng không dám chạy đến quá gần, cậu ta cũng sợ bị đối phương bắn thành con nhím. Tuy toàn thân cậu ta được bảo hộ rất tốt nhưng nhỡ may bắn trúng trán thì vẫn chết như thường.
– Người trên thành nghe đây, ta là gia gia Đại Ngưu nhà các ngươi, gọi tôn tử Huyền Minh kia ra đáp lời, đại nhân nhà ta có lễ vật muốn tặng y.
Đại Ngưu hô xong thì lặng lẽ quay đầu lại nhìn một cái, ở khoảng cách của cậu ta thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng của mấy xe bắn đá rất lớn phía sau. Thấy xe bắn đá đã vào vị trí thì Đại Ngưu nhẹ nhàng thở phào.
Huyền Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi, y không hiểu sao Chu Thiên Giáng lại mang theo một lũ khốn kiếp không có đầu óc như vậy, mắng y là tôn tử thì khác gì mắng cả Thành Võ Hoàng nữa? Lẽ nào Đại Ngưu không sợ xong trận này Thành Võ Hoàng sẽ tìm mình tính sổ sao?
Nếu như đối phương đã lên tiếng, theo quy củ thì người này chính là tín sứ, hai nước giao binh đều không chém sứ, huống chi đây còn là nội chiến, Huyền Minh tuy vô cùng tức giận nhưng cũng không tiện lệnh người bắn tên.
– Đại Ngưu chết tiệt, đừng có khoe miệng lưỡi giỏi ở đây, có bản lĩnh thì các ngươi công thành đi! Ta tổ tông nhà ngươi đang chờ các ngươi đây.
Huyền Minh cũng mở miệng mắng theo.
– Má nó, dám làm tổ tông của nhà ta? Đại nhân nhà ta đã nói rồi, tổ tiên nhà ta là một con khỉ, hóa ra ngươi mắng con mẹ nó mình là con khỉ rồi.
Huyền Minh cắn răng:
– Thông báo thần tiễn thủ chuẩn bị, nhất định phải bắn chết tên khốn kiếp này.
Huyền Minh không kìm được mà lén nói với tên lính truyền lệnh. Y sắp tức Đại Ngưu đến phát điên rồi, Huyền Minh cảm thấy cho dù không giữ chữ tín thì cũng không thể để tên tiểu tử này còn sống được.
Đại Ngưu thấy xe bắn đá đã đặt đá vào thì lại cao giọng hét lên với Huyền Minh:
– Huyền Minh, đại nhân nhà ta tặng cho nhà ngươi một phần đại lễ, ngươi nhìn cho rõ đi.
Đại Ngưu nói xong, đến thiết côn cũng không cần nữa mà ném thẳng sang bên cạnh rồi thúc ngựa chạy quay lại.
Đây là tín hiệu hắn gửi đến xe bắn đá, chỉ cần cây đuốc rơi xuống đất thì sẽ chém đứt dây thừng. Mấy xe bắn đá này đều đã được Chu đại quan nhân thiết kế lại, so với xe bắn đá kiểu cũ có thể bắn được trong khoảng cách ba mươi đến năm mươi mét. Tất cả xe bắn đá đều nhằm đúng lầu cổng thành, thấy cây đuốc của Đại Ngưu rơi xuống đất thì tất cả mọi người đều lần lượt cắt dây thừng. Gần như đồng thời, mười mấy thần tiễn thủ trên tường thành cũng kéo căng dây cung bắn về phía cây đuốc.
Huyền Minh và Ngạc Tất Long đều đang tò mò về “đại lễ” mà Chu Thiên Giáng sắp tặng thì chợt nghe thấy những tiếng “vù vù” rít lên trong không trung.
Huyền Minh còn tưởng là mũi tên do thần tiễn thủ bắn ra nhưng Ngạc Tất Long vừa nghe thấy tiếng này đã hoảng sợ biến sắc:
– Không hay rồi, là xe bắn đá…mau tránh vào đài chỉ huy.
Ngạc Tất Long nói xong, không đợi Huyền Minh phản ứng lại đã túm được cánh tay y rồi lao về phía cửa lầu chỉ huy để tránh.
“Ầm ầm” – ba mươi mấy tảng đá lớn đập vào lầu cổng thành, chấn động đến mức tường thành cũng rung lên. Vào thời khắc quan trọng, Ngạc Tất Long đã kéo Huyền Minh nhào tới trước, vừa mới lăn vào sau cửa của sở chỉ huy thành thì mấy tảng đá đã rơi xuống phía sau. “Cạch, ầm” – hai cánh cửa lớn bị tảng đá lớn đập vào, va vào đầu Huyền Minh.
Huyền Minh không ngờ Chu Thiên Giáng lại hèn hạ bỉ ổi như vậy, mục đích cho người ra chiêu hàng chính là dụ bọn họ ra, bây giờ thì hay rồi, tuy y và Ngạc Tất Long tránh được một kiếp nhưng mấy tham tướng bên người lại gặp nạn.
Chu Thiên Giáng nhìn Đại Ngưu chật vật chạy quay về thì vui vẻ cười ha ha. Xe bắn đá vừa khởi động thì chẳng khác gì chính thức khai hỏa cuộc chiến công thành nhưng tạm thời Chu Thiên Giáng không lệnh cho người công thành, chỉ cho thuẫn bài thủ chạy đến chân thành reo hò. Chu Thiên Giáng đang chờ tín hiệu trong thành, nếu như trong thành cứu viện thất bại thì hắn chỉ có thể bị ép lui binh.
Trong kinh thành, trên đường phố khắp nơi là các quan binh đang hoảng loạn, ngay cả đám dân chúng cũng chạy ra, bọn họ muốn biết trận này ai có thể thắng được.
Trong phủ tướng quân, Huyền Nhạc tay cầm một cây chiết phiến, bắt đầu tập hợp tất cả hộ vệ trong viện và thủ hạ. Huyền Nhạc không giỏi về chiến đấu nên cũng không có ý định đích thân ra tay. Trách nhiệm của Huyền Nhạc chính là chỉ huy và bảo vệ già trẻ lớn bé của Quách phủ, y cũng không cần phải ra tay.
Quách Dĩnh mặc một thân trang phục, trong tay cầm một thanh Liễu Diệp Đao, gắt gao đứng sau nãi nãi (bà nội).
Tuy trong lòng rất căng thẳng nhưng ngoài mặt Huyền Nhạc vẫn rất bình tĩnh, khom người nói với Quách lão phu nhân:
– Lão phu nhân cứ yên tâm, Huyền Nhạc đã sai người thám thính rồi, nơi coi ngựa Nam Viên của ta không bị Huyền Minh theo dõi, chúng ta cứ đến đó trốn đã.
– Huyền Nhạc điện hạ, nếu Lâm Phong giao quyền cho ngài rồi thì ngài cứ sắp xếp mọi người trong Quách phủ đi.
Lão phu nhân trầm ổn nói.
Huyền Nhạc biết thời gian cấp bách nên cũng không khách khí mà lập tức sắp xếp. Người trong Quách phủ cũng không ít, nếu như cùng đi thì mục tiêu quá lớn, hơn nữa những hạ nhân nha hoàn này cho dù có để lại trong phủ cũng không ai làm gì bọn họ. Huyền Nhạc sắp xếp một lượt, trừ Quách lão phu nhân ra thì chỉ đem theo cha con Hồng gia xông ra ngoài. Đây chính là nhiệm vụ mà Chu Thiên Giáng đặc biệt giao cho, bảo nhân mã trong thành nhất định phải bảo vệ an toàn cho cha con Hồng gia.
Ngoài cửa sau của phủ tướng quân, những quan sai kia đang thấp thỏm không yên thì một loạt nhân mã đột nhiên từ trong phủ xông ra. Bản thân những quan sai đó cũng không muốn đối đầu với người của Quách gia, vừa thấy tình hình này thì người nào người nấy chạy còn nhanh hơn thỏ.
Huyền Nhạc không ngờ lại có thể xông ra ngoài dễ dàng như vậy, vội vã sai người chạy thẳng đến Nam Viên theo con đường nhỏ.
Mục Kì và Cảnh Biểu tụ hội ở một chỗ, đem theo không đến hai mươi Chu Tước Vệ và Bạch Hổ Vệ nhanh chóng chạy đến Tĩnh Vương phủ. Những người mà Mục Kì và Cảnh Biểu đem theo đều là cao thủ, tuy Bạch Hổ Vệ không bằng Thanh Long Vệ nhưng cũng được coi là những cường nhân. Mọi người nhanh chóng đến ngoài tường bên của Tĩnh Vương phủ, Cảnh Biểu vung tay lệnh mọi người dừng lại.
– Bạch Hổ Vệ, đội một và đội hai đi cứu vương phi ra, đội ba ở ngoài tiếp ứng, đội bốn theo ta và Mục đại nhân đến cứu Tĩnh Vương.
Cảnh Biểu phân phó lưu loát rõ ràng.
Mục Kì gật gật đầu thể hiện sự đồng ý với sắp xếp của Cảnh Biểu. Cảnh Biểu có thể ngồi trên vị trí Bạch Hổ Sứ này cũng không phải tự dung mà có. Tuy Mục Kì thân là tiền bối nhưng trên phương diện một chọi một thì vẫn yếu hơn một bậc so với Cảnh Biểu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]