Đại Ngưu vừa ra khỏi chiến đội thì Chu Thiên Giáng đã vung lệnh kỳ trên tay, binh mã sau lệnh kỳ thổi tù và sừng trâu. Trong nháy mắt tất cả đội ngũ đều lần lượt ném đuốc xuống dưới ngựa đồng thời vẩy nước dập lửa. Cứ như vậy, cả đại quân vừa rồi còn sáng như một biển lửa lập tức trở nên tối đen.
Ngoài cây đuốc đang nhảy múa trên thiết côn của Đại Ngưu ra thì ngoài thành tối đen như mực. Lúc này tiếng trống trận dường như còn vang dội hơn so với vừa rồi, dưới sự che khuất của tiếng trống trận, ba mươi mấy chiếc xe bắn đá rất lớn được đẩy đến trước trận, dừng lại dưới thành khoảng năm mươi mét.
Trong bóng đêm Chu Nhất lớn tiếng nói:
– Đại nhân, không biết lượt ném này có thể đập chết tiểu tử Huyền Minh được không nhỉ?
– Ha ha, vậy thì phải xem số của hắn thế nào đã.
Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn tường thành, hiện giờ hắn ở trong tối còn đối phương ngoài sáng, Chu Thiên Giáng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
– Ta nói này đại nhân, ngài làm như vậy thì thanh danh truyền đi cũng không hay lắm đâu.
Hạ Thanh cười nói.
– Cắt! Chỉ cần thắng thì bảo ta gọi ba tiếng “gia gia” (ông nội) lão tử cũng không quan tâm. Vì cái danh mà đánh quang minh chính đại như một thằng ngốc thì không gọi là anh hùng, chỉ có thể nói là nhất thời bị ngã, không có đầu óc thôi.
Chu Thiên Giáng không cười mà nói.
Mấy người Chu Nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324617/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.