– Đại nhân, có phải chúng ta có thể đánh một trận lớn rồi chứ? Cứ thế này thì ta nghẹn chết mất.
Đại Ngưu nói theo.
Chu Nhất cũng nhìn Chu Thiên Giáng nói:
– Đại nhân, thuộc hạ cũng cảm thấy có thể công thành được rồi, hiện giờ lương thảo của chúng ta đã thiếu thốn, Huyền Châu điện hạ phái người đưa tin tới, nói là lương thảo bên Thục Thiên vận chuyển tới bị người ta cướp mất rồi, đoán chừng là Quỷ Y Trác Hành giở trò. Có mấy trăm binh mã áp tải lương thảo, căn bản không phải là đối thủ của đám ăn cướp Trách Hành kia, nếu chờ tiếp thì e là chiến cuộc sẽ bất lợi cho chúng ta.
Chu Thiên Giáng nhướn mày:
– Chu Nhất, lương thảo hiện giờ còn có thể kéo dài bao lâu nữa?
– Chỉ đủ bảy ngày, nếu như tiết kiệm một chút thì nhiều nhất là mười ngày.
– Mười ngày? Vậy được, đợi thêm mười ngày nữa, tuy các huynh đệ trong thành đã có không ít người được thăng cấp nhưng dù sao thì cũng mới nhậm chức không lâu, cần có thời gian khai thông với bọn thủ hạ. Cho bọn họ chút thời gian nữa, cũng nắm chắc được quyền chỉ huy tuyệt đối các binh tốt dưới tay. Chu Nhị, các huynh đệ trong thành có ai canh gác cổng thành không?
Chu Thiên Giáng hỏi.
– Thủ vệ cổng thành hiện giờ luân phiên nhau canh, hẳn là cũng có người của chúng ta.
Chu Nhị đáp.
– Được! Nhanh chóng liên lạc với các huynh đệ của chúng ta, nhìn xem hai ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324613/chuong-151-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.