Đại Ngưu ra lệnh một tiếng, dẫn theo đại quân ào ào tháo chạy. Đám người này vốn không có đội hình gì, chạy cực kỳ hỗn loạn.
Người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra vấn đề, nhưng Từ Thành tận mắt nhìn thấy đại ca bị giết, đã sớm nổi giận trong lòng. Từ Thành giơ trường thương lên, hướng ra phía sau ra lệnh:
– Các huynh đệ, giết.
Một vạn quân hô lớn, liều lĩnh xông lên.
Trên tường thành, Huyền Minh đang chấn kinh vì tin tức Từ Chương chết, sau lại phát hiện đại quân đuổi theo, trong lòng càng cả kinh.
– Không tốt! Từ Thành trúng kế, mau, đánh chiêng thu binh.
Huyền Minh dù sao cũng là người đã từng lĩnh binh, liếc mắt liền thấy có vấn đề.
Trên tường thành vang lên tiếng chiêng thu binh, nhưng Từ Thành đang giận đỏ mắt căn bản không thèm quan tâm, gã thấy đối phương tháo chạy lộn xộn, chỉ cần xông lên chém giết hoàn toàn không có sức chống cự.
– Các huynh đệ, nếu xảy ra chuyện gì đã có ta đỡ, tiếp tục đuổi giết, vì đại ca của ta báo thù.
Từ Thành hết lên một tiếng, thúc vào bụng chiến mã, hướng về phía Đại Ngưu đuổi tới.
Nhìn đại quân dưới thành rời khỏi, Huyền Minh biến sắc:
– Trịnh Long, Phong Thiệm hai vị tướng quân nghe lệnh, lập tức thống lĩnh ba vạn binh mã, đi tiếp ứng Từ Thành. Chu Thiên Giáng mưu ma chước quỷ, nếu gặp mai phục, không được ứng chiến.
Huyền Minh vịn tay vào tường thành, nội tâm cảm thấy lo lắng, bất an.
Cách cửa kinh thành năm dặm có hai quả đồi cao, đại quân nhất đĩnh sẽ chạy qua con hẻm giữa hai quả đồi. Chu Nhất, Hạ Thanh mỗi người mang theo một vạn binh mã, mai phục ở hai bên đường. Hai đội quân này đều là quân tinh nhuệ của Chu Thiên Giáng , hầu như tất cả đều là binh sĩ do Chu Tứ huấn luyện ra.
Chu đại quan nhân muốn trận đầu tiên phải đánh cho khí thế, gã cũng hiểu dùng cứng đối cừng, mặc dù là thắng nhưng cũng là thắng thảm. Dựa theo phân tích của Chu đại quan nhân, thằng nhãi Huyền Minh lúc mới đầu chắc chắn sẽ không ở ngoài thành bày thế trận cùng hắn quyết sống mái, mà sẽ đánh trước mấy trận nhỏ thăm dò lực lượng Chu Thiên Giáng. Cho nên, Chu Thiên Giáng để Đại Ngưu xuất mã, kích tướng đối phương. Chỉ cần bắt được đám người này, chẳng những có thể gia tăng sĩ khí, mà còn bổ khuyết được một lượng lớn khôi giáp và binh khí.
Nhưng cũng có hai điểm không thể nắm chắc, một là đối phương có chịu đuổi theo hay không, hai là truy binh của đối phương có bao nhiêu binh mã. Nếu vượt qua năm vạn binh mã đuổi đến, chỉ sợ tám vạn quân của Chu Thiên Giáng cũng không chống đỡ nổi. Tuy rằng có tiếng là mười lăm vạn đại quân, nhưng thực chất là Chu Thiên Giáng lệnh làm thêm nhiều cờ xí thôi, chứ chân chính sức chiến đấu cũng không vượt quá ba vạn binh lực.
Vậy nên, Chu Thiên Giáng chỉ để Đại Ngưu dẫn theo một vạn binh tiến lên khiêu chiến. Chiếu theo quy tắc của thời đại này, Huyền Minh cũng sẽ phái ra lực lượng tương đương để nghênh địch, Chu Thiên Giáng trước mắt cũng chỉ nuốt trôi được ngần ấy ngườ. Tuy rằng, Chu Thiên Giáng biết khiêu chiến như vậy sẽ khiến người trong thiên hạ coi thường, nhưng hắn cũng mặc kệ. Trên chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có kẻ bị lừa đá vào đầu mới làm theo mấy cái quy củ kia. Chỉ cần có thể chiến thắng, dù cho bị thiên hạ mắng chửi chăng nữa hắn cũng không bị mất lạng thịt nào.
Để thắng được trận chiến này, Chu Thiên Giáng gần như vận dụng toàn bộ binh lực. Bây giờ mọi chuyện đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, sợ rằng Đại Ngưu không dẫn được quân địch đến. Chu Thiên Giáng vốn định tự mình ra tay, lại lo người của Huyền Minh e ngại “Uy danh” của hắn, sẽ không bị mắc lừa. Ở giữa các huynh đệ, miệng lưỡi lợi hại ngoài Chu Thiên Giáng hắn ra, thì chỉ còn có Đại Ngưu há miệng có thể làm người ta xuất bệnh. Cho nên nói, để Đại Ngưu xuất binh là phù hợp nhất.
Chu Nhị đánh ngựa đi tới bên người Chu Thiên Giáng:
– Đại nhân người nói Đại Ngưu có thể thành công không?
– Hẳn là không thành vấn đề, ta đã đặc biệt dặn dò tiểu tử này, vừa giao chiến liền bỏ chạy, đối phương mà không đuổi thì lại quay đầu chửi tiếp. Khi nào đem đối phương chửi tới mức tức giận, coi như là đã thành công. Bất quá, ta lo lắng binh mã đối phương đuổi theo nhiều, Chu Nhất Hạ Thanh bọn họ ngăn cản không nổi.
Chu Thiên Giáng hơi lo lắng nói.
– Chu Tứ huấn luyện binh sĩ phối hợp tác chiến đã rất chặt chẽ rồi, nếu đối phương thực sự mang đại quân đè tới, sợ rằng chúng ta chỉ có thể chạy trối chết, bảo toàn lực lượng rồi nói sau.
Chu Nhị nghiêm túc nói.
– Cho nên ta đang đánh cược, cược Huyền Minh không dám dùng toàn bộ lực lượng đánh tới. Chúng ta chẳng khác nào dùng tám vạn binh mã ăn luộn một vạn binh mã của bọn họ, một khi thua cuộc, chỉ có thể nói vận số của Thành Võ Hoàng đã hết, thiện hạ nên thuộc về Huyền Xán.
Chu Thiên Giáng nhìn ra xa lặng lẽ nói.
Hai người đang nói chuyện, liền nhìn thấy ở phía xa lệnh kỳ binh cảnh báo đang tung bay, trong lòng Chu Thiên Giáng vui vẻ, hiểu rằng Đại Ngưu đã thành công.
Từ Thành dẫn theo một vạn binh mã đuổi sát phía sau, năm dặm đường đối với kỵ binh mà nói chẳng được coi là một hành trình. Binh mã Đại Ngưu như bầy vịt được thả ra chạy ở phía trước, tuy đôi hình có chút hỗn loạn, nhưng chạy cũng không chậm. Đám quân tốt này đều hiểu rằng chỉ cần tụt lại phía sau là không sống được, nên tất cả đều liều mạng mà chạy.
Chu Nhất, Hạ Thanh nấp ở trên đồi cao, vừa thấy đội quân Từ Thành vọt tới, lập tức lệnh tướng sĩ xông lên đường lớn, chặt đứt đường lui của Từ Thành.
– Đội tiên phong, lập tức đem củi đốt chất giữa đường. Đội cung tiễn chuẩn bị, tiếp viện đội ngũ đánh phía sau.
Chu Nhất nhanh chóng hạ lệnh xuống.
Một đội quân tốt bắt đầu chặt cây khô, chất đống giữa đường, cung thủ gạt cánh tay, đem cung tiễn hướng về phía kinh thành. Cung nỏ này đều là thu được trong trận đánh với Hoắc Chấn Sơn, uy lực cực lớn. Nếu không phải đây là trận trọng yếu, Chu Thiên Giáng cũng luyến tiếc không nỡ dùng.
Hạ Thanh cưỡi ngựa đi tới trước mặt Chu Nhất:
– Chu Nhất, mặc quân địch có bao nhiêu viện binh, dù liều mạng cũng phải duy trì được thời gian một nén hương. Nếu không, binh sĩ phía sau ăn không được một vạn binh vừa rồi. Một khi quân địch hội hợp thành một, chỉ sợ đại quân của chúng ta sẽ bị tan tác.
Hạ Thanh lo lắng nói.
Chu Nhất sắc mặt lạnh lùng:
– Truyền mệnh lệnh xuống, nếu không có lệnh của ta, mỗi người đều phải đóng đinh trên chiến trường. Cho dù chết, cũng phải chết như một người đàn ông.
Chu Nhất vừa mới hạ lệnh, liền thấy phía kinh thành bụi đất tung bay, hai đại quân đồng thời đuổi theo.
Trinh Long, Phong Thiệm mỗi bị thống lĩnh một vạn năm trăm ngàn kỵ binh, chuẩn bị tiếp ứng Từ Thành quay trở lại kinh thành.
– Dừng lại.
Trịnh Long tay giơ trường mâu hô lớn một tiếng.
Trong hẻm nhỏ phía trước, đột nhiên có ánh lửa nổi lên bốn phía, hai bên núi toát ra tầng tầng quân kỳ. Phong Thiệm vừa thấy, kéo cương ngựa dừng lại.
Hai người này đều là lão tướng trogn đại doanh Kinh Gao, kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường rất phong phú, vừa thấy tình huống này, liền biết Từ Thành gặp mai phục. Tuy nhiên, trong lòng bọn họ lại vui sướng khi có người gặp họa. Hai huynh đệ Từ Thành, Từ Chương vốn chỉ là nhân sĩ giang hồ không có danh tiếng gì, vì là thân tín của Huyền Minh, nên vừa tiếng vào đại doanh Kinh Giao liền ngồi ngang hàng với bọn họ, khiến trong lòng hai người rất không thoải mái. Hiện tại thì hay rồi, Từ Chương chết trận, Từ Thành lại trúng mai phục, đây cũng là tâm ý của bọn họ.
– Trịnh tướng quân, theo ý ngươi chúng ta xông lên, hay là quay đầu lại?
Phong Thiệm hỏi.
– Hừ, huynh đệ Từ gia căn bản không có kinh nghiệm trên chiến trường, rõ rành bọn họ bị mắc câu mà cũng không nhìn ra, đáng đời. Phong tướng quân, Chu Thiên Giáng không phải là người tầm thường cùng hắn tác chiến nhất định phải cẩn thận. Nói cách khác, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ chết không chỗ chôn. Ta đã sớm nói với điện hạ Huyền Minh, chỉ cần chúng ta thủ ở trong thành không ra, không quá hai tháng tên Chu Thiên Giáng liền không chịu được. Đến lúc đó, các đô phủ thấy Chu Thiên Giáng không hạ được kinh thành, đều sẽ thay đổi lập trường đứng về phía tân hoàng. Tổn thất một vạn binh mã chỉ là chuyện nhỏ, chúng ta mà vào đó thì sẽ phiền phức to.
Trịnh Long lạnh lùng nói.
– Vậy ý của Trịnh tướng quân là…lui bình?
Phong Thiệm trong lòng cũng nghĩ như vậy, chỉ là không nói ra miệng thôi.
Trịnh Long mỉm cười:
– Bây giờ trở về có lẽ hơi sớm, để cho các huynh đệ ngoài này hò hét vài tiếng, coi như là tiễn Từ Thành một đoạn đường.
Phong Thiệm hiểu ý cười, hai gã lính liên lạc lập tức chạy đi phân phó xuống dưới. Không đầy một lát, ba vạn binh mã bắt đầu đồng loạt hét lên “ GIẾT”.
Chu Nhất còn tưởng đối phương sẽ xông lên, cùng với Hạ Thanh chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến. Nào ngờ, hai người bọn họ không nghĩ đối phương tiếng la không nhỏ, nhưng ánh lửa phía đối diện cũng không nổi lên. Lần này thì hai người yên tam rồi, xem ra đối phương cũng không thật tâm có ý định cứu viện.
Sau khi Từ Thành xông qua hẻm núi, Chu Tứ nhanh chóng lĩnh hai vạn đại quân bọc đánh phía sau. Ở phía trước, trống trận nổi lên. Chu Thiên Giáng tự mình thống lĩnh ba vạn nhân mã, cùng Đại Ngưu hội hợp đánh ngược lại đây.
Từ Thành biết đã mắc mưu, nhưng gã thống lĩnh toàn kỵ binh tinh nhuệ của đại doanh Kinh Giao. Gã nghĩ rằng dù trúng mai phục vẫn có thể liều mạng xông ra ngoài.
Chu Nhị đứng ở trên soái xe, giơ cao hắc kỳ hướng về phía quân của Từ Thành. Đây là cờ hiệu Chu Tứ đặc biệt dặn dò, làm như vậy để những binh sĩ ẩn thân trong đội ngũ quân địch nhận ra người một nhà, hướng về phía bên trái chiến hào rút lui. Nếu không vừa giao chiến, đao thương không có mắt, ai cũng không nhận ra ai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]