Sở Vân và Lý Hồng đến phủ Tông nhân, Tĩnh Vương đang bận bù đầu đi đi lại lại. Vừa nhìn thấy hai người vào thì Tĩnh Vương vẻ mặt đau khổ đè nặng giọng nói:
- Ta nói này hai vị, lần này thật sự phiền phức rồi.
Không đợi Tĩnh Vương nói xong, Lý Hồng một tay nắm lấy cánh tay của Tĩnh Vương:
- Sao? Hoàng thượng…
Vẻ mặt Lý Hồng lo lắng, không dám nói tiếp. Theo như Lý Hồng thấy thì chắc chắn Thành Võ Hoàng bị bệnh thật sự, hơn nữa còn là bệnh nặng nữa.
Sở Vân cũng giật mình nhìn Tĩnh Vương, lẽ nào Hoàng thượng thật sự bệnh nặng không dậy nổi rồi? Nếu như vậy thì phải nhanh chóng triệu tập tam viện lục bộ lập tức suy nghĩ chọn Thái tử thôi. Đây không phải là chuyện đùa, nếu chẳng may Hoàng thượng có điều không hay xảy ra thì nhất định phải lập người kế vị trước. Nếu không thì triều Đại Phong sẽ đứng trước một tai họa nghiêm trọng.
Tĩnh Vương nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói:
- Haiz! Ta cũng không còn cách nào, căn bản là không ngăn nổi, Hoàng thượng vẫn cứ đi.
Lý Hồng vừa nghe thì sắc mặt thoáng cái đã biến đến mức trắng bệch, “bịch” một cái ngã quỵ xuống đất:
- Hoàng thượng! Thần đáng chết, không nhìn mặt Người lần cuối, Người bảo thần và các thần công khác phải làm sao.
Sở Vân cũng đấm ngực đau xót giống như phụ thân mình chết vậy. Chớ thấy hai người này khóc lóc kêu gào thế này, nhưng điều Lý Hồng và Sở Vân lo lắng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324542/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.