Chu Thiên Giáng đang thẩm vấnNgô Đại Ấn ở tiền sảnh thì Dư Thủ Xương phái người thông báo cho Chu Thiên Giáng, nói là Tứ hoàng tử đã không chống cự nổi nữa, Chu Thiên Giáng còn không ra e rằng Tứ hoàng tử sẽ nổi giận. Chu Thiên Giáng đơn giản dặn dò Ngô Đại Ấn một chút rồi hỏi rõ các quan viên có mặt ở đây người nào là thân tín của Triệu gia. Biết được Bộ nha tuần ti và Thủ Bị binh mã đều là người do một tay Triệu gia nâng đỡ thì Chu Thiên Giáng liền bảo Hạ Thanh thông báo cho Chu Tứ, chuẩn bị sẵn tinh thần huyết chiến.
Chu Thiên Giáng đứng ở cổng vòm hậu viện hét lớn một tiếng, hắn muốn bỏ ra ba trăm ngàn lượng bạc để yêu cầu “Vì dân trừ hại”. Giọng nói này đã làm rung động tất cả mọi người trong viện, tất cả ánh mắt của đám đông đều kinh ngạc nhìn về phía Chu Thiên Giáng.
Chu đại quan nhân chắp hai tay sau lưng, cất bước đi về phía sân khấu. Phía sau hắn, Phủ doãn Ngô Đại Ấn vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận đi theo.
Các thân hào quan viên Bành Thành đều nhìn Chu Thiên Giáng bàn tán nghị luận, không hiểu người này lại là thần tiên phương nào. Chu Thiên Giáng khiêm tốn cả buổi tối, ai cũng chỉ nghĩ hắn là con cháu của một phú hộ nào đó, căn bản chẳng ai để mắt tới hắn.
Huyền Châu thấy Chu Thiên Giáng đi vàothì biết kịch hay đã sắp bắt đầu nên cũng đi theo lên đài, không cần phải tiếp tục giả bộ nữa.
- Khốn kiếp, lão tử còn tưởng ngươi chết trong nhà tiêu rồi.
Huyền Châu tức giận mắng.
Ngô Đại Ấn nhìn Huyền Châu thì lập tức hiểu ra thân phận của người này. Người dám nhục mạ ôn thần, ngoài Tứ hoàng tử ra thì còn ai vào đây. Ngô Đại Ấn lùi lại một bước, đứng ở phía sau Huyền Châu.
Huynh đê Triệu gia kinh ngạc nhìn ba người ở trên đài, Triệu lão tứ nghi hoặc liếc mắt nhìn Hứa Cao một cái, nhưng Bành Thành Thủ Bị Hứa Cao cũng chỉ lắc đầu, không biết hai người này có thân phận thế nào, nhưng mà nhìn thái độ cung kính của Phủ doãn Ngô Đại Ấn đối với hai người trẻ tuổi này khiến trong lòng Hứa Cao không khỏi cảm thấy chút ớn lạnh.
Bên trong hậu đài, đám người Hồng Bách Siêu thi nhau nghểnh đầu ra xem, không biết Chu thiếu gia và Lý công tử này có phải là điên rồi không. Không những bỏ ra ba trăm ngàn lượng để yêu cầu hát, lại còn đứng cùng với Phủ doãn đại nhân. Lẽ nào vị “Chu thiếu gia” vốn dĩ đã có quen biết Phủ doãn, nhân cơ hội này để diệt trừ Triệu gia sao? Người của Hồng gia ban đều đang trong tâm trạng nghi hoặc, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Chu Thiên Giáng bỏ chiếc mũ chỏm trên đầu xuống, đây chính là tín hiệu cho đám người Chu Nhất chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu.
- Các vị lão gia thiếu gia, Triệu gia ở Bành Thành ức hiếp dân chúng, tai họa tương lân,đúng là tội ác tày trời. Năm huynh đệ Triệu gia, các ngươi có biết tội không?
Chu Thiên Giáng nói xong thì lạnh lùng nhìn về phía năm huynh đệ Triệu gia.
Các quan viên thân hào phía dưới xôn xao cả lên, dám nói Triệu gia như vậy, bọn họ đều nghĩ rằng người trẻ tuổi kia chắc là uống quá nhiều nên đã điên rồi.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi là cái thá gì chú, ở Bành Thành này không tới lượt ngươi khoa chân múa tay đâu. Cho dù Ngô Đại Ấn nâng đỡ cho ngươi thì cũng có thể làm gì Triệu gia ta chứ?
Triệu gia lão đại kiêu ngạo nói.
Trong mắt bọn họ, tới tám phần hai tên tiểu tử này là thân thích của Phủ doãn Ngô Đại Ấn nhưng dám ở trước mặt thân hào quan viên nói Triệu gia như vậy, cho dù có Ngô Đại Ấn bao che cũng không được.
Ngô Đại Ấn tiến lên một bước, dùng dũng khí chưa từng có mà nói lớn:
- To gan! Đây chính là An Sát Viện An Sát Sứ của triều Đại Phong Chu Thiên Giáng đại nhân, vị này chính là Tứ hoàng tử triều Đại Phong Huyền Châu điện hạ. Chu đại nhân và Tứ hoàng tử thay mặt Hoàng thượng đi tuần sát, ai dám không theo thì coi như tạo phản.
Ngô Đại Nhân nói xong thì Chu Thiên Giáng cầm chiếc mũ chỏm ném xuống đất, phát tín hiệu cho đám người Chu Nhất. Chu Thiên Giáng vươn tay lấy tấm kim bài ngự tứ giơ lên cao.
- Kim bài ở đây, các ngươi còn không mau quỳ xuống.
Chu Thiên Giáng nói xong, ánh mắt quét qua một lượt đám quan viên thân hào.
Trong cơn khiếp sợ, tất cả mọi người thi nhau rời khỏi chỗ ngồi rồi quỳ xuống. Huynh đệ Triệu gia và Hứa Cao vẫn chưa quỳ xuống, mấy người vẫn đang đứng ngây ra đó, họ không dám tin người trẻ tuổi kia chính là Chu đại ôn thần trong truyền thuyết.
Đúng lúc này, soạt soạt soạt...mười mấy bóng người xông về phía huynh đệ Triệu gia. Ngoài ra còn có mười mấy bóng người nữa, ai nấy tay cầm khoái đao bao vây tất cả những người đang ngồi xem kịch lại.
Hứa Cao mặt biến sắc, y giơ tay ném một quả pháo làm hiệu, y muốn phát tín hiệu cho đám quan binh thủ bị ở ngoài kia. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, một mũi phi tiêu đâm ngay vào mu bàn tay Hứa Cao.
- A.......!
Hứa Cao vừa hét lên thảm thiết thì thiết côn của Đại Ngưu liền đập xuống.
- Chết đi!
Bụp! Đường đường là Bành Thành Thủ Bị binh mã Hứa Cao lại bị nện cho óc văng tung tóe, chết thảm ngay trước mặt mọi người.
Hai mấy người mà Triệu gia mang tới lần lượt rút binh khí ra, nhưng trong mắt của đám người Chu Nhất, mấy người này chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi. Chỉ trong mấy hiệp tất cả người mà Triệu gia đem tới người chết người bị thương, năm huynh đệ Triệu gia cũng bị bắt gọn.
Phủ doãn Ngô Đại Ấn bỏ lệnh bài ra, đứng trên đài hét xuống phía dưới.
- Bành Thành phủ Chấp sự Trịnh Tán nghe lệnh, cầm lệnh bài của bản phủ, thông báo cho các quan binh Thủ Bị bên ngoài, Thủ Bị Bành Thành Hứa Cao mưu đồ tạo phản đã bị An Sát Sứ Chu Thiên Giáng đại nhân giết ngay tại chỗ, lệnh cho toàn bộ quan binh Thủ Bị lập tức rút về Thủ Bị doanh trại, không có lệnh của bản phủ không được ra ngoài, nếu không xử phạt như tội mưu phản.
Trong đám quan nhân đang quỳ bên dưới liền có một người đứng lên, chắp tay nói:
- Trịnh Tán tuân lệnh!
Nói xong y liền bước tới nhận lệnh bài, y cuống quýt chạy ra ngoài dưới sự bảo vệ của vài tên hộ vệ.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười, nhìn về phía xa hô lớn một tiếng:
- Chu Tứ nghe lệnh.
Tiếng nói vừa dứt thì một người mặc áo đen từ ngoài tường nhảy vào, nhanh chóng chạy tới phía dưới đài, quỳ bằng một gối nói:
- Chu Tứ có mặt.
- Dẫn toàn bộ người của ngươi lập tức tới Triệu gia bắt Triệu Thành Quang, nếu phản kháng, giết không tha.
- Tuân lệnh!
Chu Tứ nhanh chóng nhảy qua tường ra ngoài dẫn năm trăm quân tinh nhuệ chuẩn bị tới Triệu gia tra xét bắt Triệu Thành Quang. Năm huynh đệ Triệu gia vừa thấy thế cục như vậy, người nào người nấy đứng chôn chân tại chỗ. Bành Thành Bộ nha tuần ti cũng run rẩy cả mình, sợ hãi quỳ trên mặt đất mà không dám ngẩng đầu lên.
Hai bên hậu đài, đám đệ tử của Hồng gia ban người nào người nấy há hốc miệng kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng và Huyền Châu như thể cằm sắp rớt ra đến nơi.
Chu Thiên Giáng sai người bắt giữ người lại, các thân hào tuy sợ hãi có thừa nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm kích. Triệu gia ở Bành Thành đã hoành hành bao năm nay, không có ai không căm hận Triệu gia. Thương nhân tơ lụa Tả Đại Phú có cô con gái mười sáu tuổi đang sống yên lành bị Triệu Thành Quang ép làm tiểu thiếp, ông ta hận không thể ăn tươi nuốt sống tên lão tặc Triệu Thành Quang kia.
Tả Đại Phú run rẩy ngẩng đầu lên:
- Chu đại nhân, xin ngài làm chủ cho chúng ta...Lão tặc Triệu gia nạt nam đoạt nữ, tội ác chồng chất. Chu đại nhân...cuối cùng chúng ta cũng gặp được Thanh Thiên đại lão gia rồi.
Dưới sự lôi kéo của Tả Đại Phú, các thân hào thi nhau cáo trạng tội ác của Triệu gia, trong phút chốc khắp nơi đều là tiếng hô “Chu đại Thanh Thiên”.
Chu Thiên Giáng vui mừng nhìn xuống đám đông bên dưới, hắn lặng lẽ nói với Huyền Châu:
- Đã nghe thấy chưa? Đây chính là ý dân. Haha, Chu đại Thanh Thiên, ta thích cái danh hiệu này.
- Đừng có không biết xấu hổ như vậy, việc của ta ngươi còn chưa làm xong đâu.
Huyền Châu nói xong, chỉ chỉ Hồng Bách Siêu ở hậu đài.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:
- Ngô đại nhân, cứ thi hành đại quyền Phủ doãn của ngươi đi, lát nữa gặp nhau ở phủ nha.
- Hạ quan tuân lệnh!
Ngô Đại Ấn nói xong liền đi xuống dưới đài, bắt đầu sử dụng quyền lực của Phủ doãn mà lâu lắm rồi y không được dùng.
Chu Thiên Giáng kéo Huyền Châu vẻ mặt đang có chút ngượng ngùng xuống đài, đi tới trước mặt Hồng Bách Siêu, còn chưa đợi Chu Thiên Giáng nói thì đám người Hồng Bách Siêu đã vội vàng quỳ rạp xuống đất.
- Thảo dân Hồng Bách Siêu khấu kiến Chu đại lão gia và Tứ điện hạ!
Hồng Bách Siêu run rẩy nói.
- Làm gì vậy, mau đứng lên đi!
Chu Thiên Giáng kéo Hồng Bách Siêu dậy rồi quay sang nói với Hồng Tiểu Thanh cách đó không xa:
- Ta nói này muội tử, chúng ta là huynh muội, không cần quỳ.
Huyền Châu cũng kéo mọi người đứng dậy, Chu Thiên Giáng cười ha ha nhìn Hồng Bách Siêu:
- Ta nói này Hồng lão gia, việc Huyền Châu muốn cưới muội muội kết nghĩa của ta, bây giờ ngài cũng phải cho ý kiến đi.
Chu Thiên Giáng vừa nói như vậy thì cả Huyền Châu và Hồng Tiểu Thanh lập tức xấu hổ đỏ mặt, Huyền Châu ngại ngùng cười khan hai tiếng, Hồng Tiểu Thanh lại cúi đầu không dám nhìn mọi người.
Hồng Bách Siêu nhìn Huyền Châu, lại một lần nữa quỳ rạp trước Chu Thiên Giáng:
- Chu đại nhân, xin thứ cho thảo dân thất lễ, việc ngài nói e rằng thảo dân khó có thể tuân mệnh. Tiểu nhân không dám trèo cao, từ chối mối hôn sự này.
Hồng Bách Siêu nói xong thì nụ cười của Chu Thiên Giáng và Huyền Châu lập tức cừng đờ trên mặt. Hồng Tiểu Thanh giật mình ngẩng đầu, sắc mặc tái đi, cơ thể mềm oặt, ngã co quắp trên mặt đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]