- Chu Nhất, gọi tên si tình Huyền Châu ra đây, chúng ta nên trở về Phúc Thọ cư rồi.
Chu Nhất mỉm cười lui ra ngoài. Chu Thiên Giáng và Dư Thủ Xương lại nghiên cứu chi tiết ngày mai. Khi Huyền Châu đến, Chu Thiên Giáng để lại bọn Đại Ngưu, hắn vội vàng chạy về Phúc Thọ cư.
Hạ Thanh đã chờ sẵn ở khách điếm, chỉ lát sau, Chu Nhị ra ngoài thăm dò cũng trở về.
Hạ Thanh thuật lại chuyện đến phủ nha, không khác lắm so với dự đoán của Chu Thiên Giáng, Ngô Đại Ấn cực kỳ khách khí với Hạ Thanh. Trong kinh thành, An Sát Viện đã làm quan viên triều đình rúng động, các quan viên bị thay đổi trên cơ bản đều là người của Tứ Hoàng tử. Bành thành cách kinh thành không xa lắm, tin tức rất nhanh truyền đến chỗ y. Trước mắt ở kinh thành, thế lực Tứ Hoàng tử đang lớn dần, Ngô Đại Ấn đương nhiên sẽ cực kỳ cung kính với Hạ Thanh.
Về phần Chu Nhị, y không có nhiều tin giá trị. Theo điều tra của ám thủ, họ phát hiện Ngô Đại Ấn này không mặn mà với Triệu gia, ngoài mặt không qua lại nhiều. Thậm chí trong mắt dân chúng, Ngô Đại Ấn cực kỳ khiếp nhược, đường đường là Phủ Doãn lại bị một thân hào khống chế.
Chu Thiên Giáng đương nhiên sẽ không tin biểu hiện bên ngoài, đường đường là doãn phủ làm sao có thể sợ một thân hào. Hơn nữa không có quan phủ ủng hộ, Triệu gia căn bản sẽ không phát triển đến bước này.
- Chu Nhất, hiện tại người của Chu Tứ đến đâu rồi?
Chu Thiên Giáng hỏi.
- Phía Ngân Lâu đã dùng bồ câu đưa tin, chậm nhất là trưa mai có thể vào thành, năm trăm người đang đến đây cả ngày lẫn đêm.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc gật đầu:
- Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian, đêm mai tuồng kịch hạ màn, mặc kệ phán đoán chính xác hay không, nhất định phải động thủ. Đến lúc đó bảo Chu Tứ dẫn nhân mã bảo vệ Ngân Lâu đề phòng bất trắc.
Chu Thiên Giáng còn phải tranh thủ tới Hà Đô phủ cứu trợ thiên tai, đây là thay mặt Thành Võ Hoàng vấn an nạn dân nên không thể trì hoãn quá lâu. Hắn chỉ có thể lợi dụng cơ hội đêm mai, dùng ánh mắt hai đời của mình phán đoán xem Ngô Đại Ấn có phải là hậu thuẫn của Triệu gia ở Bành thành hay không. Nếu đúng,vậy tuồng kịch đêm mai sẽ rất đặc sắc!
Trên con đường thông tới Bành Thành, năm thương đội gấp rút lên đường trong đêm tối. Năm thương đội này vô cùng kỳ lạ, họ đã chiahết số vật phẩm trên xe cho những người dân nghèo khổ để tăng tốc độ của xe.
Năm thương đội này chính là năm trăm tinh binh do Chu Tứ thống lĩnh. Họ rời kinh thành trước Chu Thiên Giáng hai ngày, Chu Tứ suất lĩnh nhân mã tới trước tiểu thành gần Hà Đô phủ nhất. Do rời trước hai ngày mà vừa hay tránh được tinh binh của Đại hoàng tử Minh Huyền mai phục, nếu không lần này đám nhân mã của Châu Tứ chắc chắn đã gặp đại nạn rồi.
Chu Thiên Giáng mấy ngày trước đã cho người thông báo với Chu Tứ rằng hắn đã thay đổi đường đi, bảo họ không cần lo lắng, chỉ cần từ từ đuổi theo là được nhưng hôm trước Chu Tứ đột nhiên nhận được thư thúc giục của Chu Nhị, cậu ta sợ xảy ra bất trắc nên vội vàng thúc ngựa chạy tới Bành Thành.
Trong đại thành Bành Thành phủ, từ quan phủ tới cường hào đều bàn tán xôn xao chuyện tranh cãi giữa Chu Ký NgânLâu và Triệu gia. Trong mắt bọn họ, kể từ khi Chu Ký Ngân Lâu khởi nghiệp đến nay vẫn luôn biết cách đối nhân xử thế, trước nay chưa từng xảy ra tranh cãi, tại sao đột nhiên lại có dũng khí lớn như vậy, còn dám đánh giết người của Triệu gia nữa. Không chỉ có quan phủ cường hào, ngay cả những người dân bình thường cũng xì xầm bàn luận ở những chỗ vắng người. Những người dân yếu thế này không dám công khai bình luận vì sợ bị tai mắt của Triệu gia nghe thấy, khó tránh khỏi lại chịu một trận đòn nhừ tử.
Có nhân sĩ nhanh nhẹnthăm dò được tin tức từ phủ nha, rồi nhanh chóng truyền tin ra ngoài. Lúc này mọi người mới biết, thì ra Chu Ký NgânLâu là sản nghiệp của Tứ Huyền Châu điện hạ.
Nếu như là một tháng trước thì sẽ chẳng có ai để ý tới Tứ hoàng tử ở tận kinh thành xa xôi. Hoàng tử của triều Đại Phong chẳng đáng tiền, Thành Võ Hoàng năm đó có sáu huynh đệ, cuối cùng chỉ còn lại ba huynh đệ, trong đó một người đã bị lưu đày tới vùng đất xa xôi mà không bao giờ được quay trở lại kinh thành nữa. Tuy nhiên tình hình hiện giờ đã thay đổi, Tứ hoàng tử có được sự ủng hộ vững chắc của An Sát Sứ Chu đại nhân, những quan viên đi theo cũng được Thành Võ Hoàng trọng dụng, rất có khả năng sẽ được lập làm thái tử. Vì thế mà Phủ doãn Ngô Đại Ấn của Bành Thành đối xử với Hạ Thanh - “quản gia” phủ Hoàng tử vô cùng khách sáo như một thượng khách.
Trong Triệu phủ, Triệu Thành Quang gần sáu mươi tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế Thái sư, phía bên kia bàn là Hứa Cao, Thủ Bị binh mã Bành Thành. Mấy người con của Triệu Thành Quang lần lượt ngồi ở hai bên của đại sảnh.
Kể từ hôm qua khi nha môn Đô phủ phái người đưa tin tới, Triệu Thành Quang đã biết sự tình không hề nhỏ. Mặc dù Triệu gia không có ai làm quan to trong triều, nhưng gia tộc Triệu thị lại có vốn gia tài khổng lồ. Ở kinh thành họ dựa vào Hình bộ Thượng thư Mã Đinh Thiên, chẳng khác gì dựa vào Nhị hoàng tử. Hiện tại thị vệ trong phủ Tứ hoàng tử dùng cường thế đả kích Triệu gia khiến Triệu Thành Quang vô cùng căm tức.
Nếu không phải hôm qua nha môn Đô phủ báo rằng có một vị quản gia phủ hoàng tử tới, Triệu Thành Quang đã định để mấy thằng con của mình đấu một trận với đám thị vệ phủ hoàng tử rồi. Mặc dù có chuyện rắc rối xảy ra nhưng Tứ hoàng tử cũng không thể vì mấy tên thị vệ trong phủ mà đuổi tới tận Bành Thành xa xôi, cùng lắm cũng chỉ thông qua Hình Bộ phái người tới điều tra một chút mà thôi. Nhưng thật không ngờ phủ hoàng tử lại phái một vị quản gia tới, tình thế đã có sự thay đổi. Quản gia phủ hoàng tử là người có quan phẩm trong cung, nếu vẫn còn cố chấp làm tới thì chẳng khác nào khiêu khích hoàng quyền cả.
Thủ Bị Bành Thành nhìn Triệu Thành Quang một cái rồi nhẹ giọng hỏi:
- Triệu hội trưởng, đường hội đêm nay ngài có đi hay không?
Trong tay Triệu Thành Quang đang cầm hai quả thạch cầu đảo đi đảo lại, đôi mắt nhỏ sắc lạnh nhìn:
- Hừ! Hôm qua giết người của phủ ta, hôm nay lại tới mời lão phu tới xem đường hội, nước cờ này của Dư Thủ Xương thật là cao tay. Nếu lão phu không đi, người khác sẽ nói Triệu gia ta bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, e rằng sau này ngay cả chức hội trưởng thương hội cũng ngồi không vững nữa. Nhưng nếu đi thì chẳng khác nào Triệu gia ta cúi đầu trướcChu Ký Ngân Lâu. Hứa đại nhân, lão phu thật khó đưa ra quyết định.
Nhị công tử Triệu gia đứng dậy nói:
- Cha! Sợ gì bọn chúng chứ. Tối nay con dẫn người tới phá rối, con sẽ khiến cho đám đường hội khốn kiếp Dư Thủ Xương kia không hát nổi.
- Cha! Người trong phủ ta tập trung lại cũng đủ ngàn người, chúng ta quyết sống còn với chúng.
Lão ngũ cũng đồng tình hô hào.
- Tuyệt đối không được.
Hứa Cao vội càng ngăn cản.
- Tối nay không chỉ có thân hào trong thương hội, ngay cả Phủ doãn Ngô đại nhân cũng đích thân tới tham dự, còn có thuế nha bộ nha và cả Thủ Bị phủ của tôi cũng tới. Nếu làm loạn lên, e rằng Phủ doãn đại nhân cũng không có mặt mũi nào.
Hứa Cao lo lắng nhìn Triệu Thành Quang.
Lão tứ Triệu Hữu Hỉ đứng lên:
- Cha, con thấy Hứa đại nhân nói rất đúng. Nếu tối nay chúng ta làm loạn đường hội thì rõ ràng Triệu gia chúng ta quá đáng, không chừng còn kinh động tới cả kinh thành. Con thấy chi bằng thế này, tối nay năm huynh đệ con tới Ngân Lâu, cha không cần ra mặt. Hơn nữa, bây giờ Nhị quản gia của phủ ta Triệu Tứ đã bị đánh chết rồi, vậy để mấy gia nô đi theo mặc áo tang trắng. Dư Thủ Xương chẳng phải muốn thêm hỷ cho đoàn hát sao, chúng ta sẽ điểm chút sắc trắng cho y. Tới lúc đó cũng để cho các thân hào biết được Triệu gia chúng ta tới nghe hát là vì muốn giữ thể diện cho vị Hoàng tử đó. Còn Chu Ký Ngân Lâu này chúng ta chẳng coi là gì cả.
Triệu Thành Quang nghe xong, khẽ gật đầu tán dương. Hứa Cao cũng cảm thấy Lão tứ nói rất có lý, làm loạn theo cách này thì chẳng ai có thể nói được gì cả, Chu Ký Ngân Lâu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Theo quy củ lão tổ tông truyền lại, người chết là việc lớn, cho dù là kiệu của Đô phủ mà gặp phải tang sự thì cũng phải nhường đường.
- Lão tứ, để phòng tránh mấy tên thị vệ đó động thủ, chúng ta phải đem theo một vài người mới được.
Vừa nghĩ tới bộ dạng không cần mạng sống của Đại Ngưu, Lão nhị vội vàng lo lắng nói.
Hứa Cao lắc lắc đầu:
- Không cần, với tình hình tối nay, có thách chúng cũng không dám. Có Ngô đại nhân ở đó, lại thêm ba trăm quan binh Thủ Bị phủ của ta đứng gác bên ngoài Ngân Lâu, người của Chu Ký Ngân Lâu nếu động thủ thật hì đừng trách ta không nể mặt. Theo luật pháp của Đại Phong, bất cứ kẻ nào cũng không được vô lễ trước mặt thượng quan, quản gia phủ hoàng tử so với các quan lớn trong vùng thì y còn kém xa. Ngô đại nhân nể mặt y là vì cảm thấy Tứ hoàng tử có thể sẽ được lập làm Thái tử, nếu không một tên quản gia quèn thì có là cái quái gì.
Triệu Thành Quang gật đầu cười lạnh:
- Các con, cứ để cho Dư Thủ Xương kiêu ngạo hai ngày nữa. Trong địa bàn Bành Thành muốn trừng trị hắn vô cùng dễ dàng, đừng nói là người khác, chỉ cần cha các con nói một câu thì Ngân Lâu của y cũng chẳng thể buôn bán nổi. Người Triệu gia chúng ta cũng không thể chết oan được, dù là nuôi một con chó thì ta cũng phải bỏ cơm gạo nuôi nó, đợi tên quan gia gì gì kia đi rồi, lão tử sẽ trả lại cho Dư Thủ Xương gấp đôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]