-Sư thức, vật quy nguyên chủ, vãn bối vô tài vô đức, thứ này không kham nổi.
Chu Thiên Giáng nói xong, đem chiếc nhẫn màu đen bỏ lên trên bàn.
Vệ Triển sửng sốt:
-Như thế nào, ngươi đây là muốn rời khỏi Niêm Can Xử sao?.Tuy ngươi thân là quan lớn Tam phẩm, nhưng đừng quên ngươi trước sau chỉ có thân phận của Niêm Can Xử.
Vệ Triển cau mày nói.
-Sư thúc, vãn bối không thích hợp để nắm giữ thân phận này rồi. Hôm nay đặc biệt đến trả nhẫn, chỉ mong sư thúc có thể tha cho vãn bối một lần.
Chu Thiên Giáng bình tĩnh nói.
-Hả? Tha cho ngươi một lần, tại sao nói như thế?
Vệ Triển nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.
-Sư thúc, vãn bối tự mình chiêu mộ một số binh mã, thực ra cũng không có ý gì, chỉ là muốn bảo vệ mình mà thôi. Nếu sư thúc có thể giúp vãn bối giấu Hoàng thượng, vậy còn nhờ sư thúc giơ cao đánh khẽ, vãn bối vô cùng cảm kích.
Chu Thiên Giáng không nói dối quá nhiều, nói thẳng ra chuyện tư mình mộ binh. Hai ngày này, trải qua sự quan sát âm thầm của Lâm Phong, ngoài phủ tướng quân đúng là có người của Niêm Can Xử đang theo dõi. Nêu đã như vậy, Chu Thiên Giáng muốn nói rõ trước khi rời kinh . Hắn thật đúng là sợ Vệ Triển âm thầm hạ độc thủ.
Vệ Triển sắc mặt trầm xuống, yên lặng nắm lấy chiếc nhẫn màu đen.
-Nếu đã như vậy, ta đồng ý cho ngươi rút lui. Nhưng số người đó ngươi nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324500/chuong-108-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.