Thành Võ Hoàng bình tĩnh nhìn Huyền Xán một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự thất vọng:
- Huyền Xán, phụ hoàng không muốn nhiều lời làm gì, hy vọng con có thể tự giải quyết cho ổn thỏa, lui ra đi!
Lòng Huyền Xán lập tức như rơi vào hầm băng, nếu như Thành Võ Hoàng tức giận mắng mỏ y một trận, thậm chí đánh mấy trượng thì Huyền Xán biết ông ta làm vậy cũng vì quá tức giận chứ không thất vọng về y, nhưng Thành Võ Hoàng không đánh không mắng mà cho y lui xuống thì còn đáng sợ hơn cả trách phạt.
- Phụ hoàng…nhi thần…
Huyền Xán còn muốn thanh minh nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thành Võ Hoàng thì y liền nuốt câu tiếp theo xuống:
- Nhi thần cáo lui!
Huyền Xán nói xong thì vô lực rời khỏi Càn cung.
Huyền Xán vừa đi thì Thành Võ Hoàng mới phát hiện Sở Vân vẫn đang quỳ:
- Sở ái khanh bình thân, người đâu! Ban tọa!
- Tạ ơn bệ hạ, thần còn một việc nữa muốn bẩm báo ạ.
Sở Vân không đứng dậy mà vẫn quỳ một chân trên đất.
- Hả? Còn có chuyện gì vậy?
Thành Võ Hoàng kỳ quái nhìn Sở Vân.
- Bệ hạ, đêm nay thần phái binh bao vây phủ đệ của Chu Thiên Giáng nhưng Chu Thiên Giáng cứ đòi xuất phủ và đã va chạm với người của thần ạ.
Sở Vân nói.
Thành Võ Hoàng ngẩn ra, nhìn Tĩnh Vương và Vệ Triển cười ha ha nói:
- Ha ha, với tính tình của con khỉ này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324492/chuong-104-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.