Hai vị đứng đầu hậu cung Đại Phong triều, được mấy tên thái giám tới nâng đỡ, cất bước đi vào.
An Sát Viện khác với những nha môn bình thường khác, nó được thay đổi lại từ cấu trúc nhà ở. Thế nên, sau khi tiến vào cổng chính sẽ là một khoảng sân rộng mở. Trong sân đặt tầm mười chiếc xe đẩy, trên xe bày từng giỏ bạc giỏ bạc. Hơn mười hộ vệ Đông cung, cả một đám bị người ép trên mặt đất, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Chu đại quan nhân đoan chính cầm ấm trà, ngồi xổm trước cửa đại sảnh xem náo nhiệt. Vừa thấy Hoàng hậu tiến vào, Chu Thiên Giáng khẩn trương đứng lên.
- Nương nương cẩn thận, mười mấy người này giả mạo hộ vệ Đông cung đến cướp quan ngân, rất có thể là nanh vuốt của nghịch tặc Chu Diên Thiên. Chu Nhất, bảo vệ chỗ cửa, bảo vệ nương nương an toàn.
Chu Thiên Giáng đứng lên giương nanh múa vuốt gào lớn, thằng ngốc nhìn vào cũng nhận ra là đang diễn trò. Chu Nhất nhanh chóng dẫn người chiếm giữ cửa chính, phòng có thêm người tiến vào.
Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi tức muốn rút gân, tra khắp sử sách Đại Phong chỉ e cũng không tìm được viên quan không biết xấu hổ thế này. Mới vừa rồi còn nói mình ở hậu viện giải quyết nỗi buồn, nhưng không ngờ lại dám ngang nhiên bước ra tiếp giá.
- Nô tài to gan, bọn họ đều là hộ vệ của Bản cung, ngươi lại dám vu cáo hãm hại bọn họ là nghịch tặc. Chu Thiên Giáng, hôm nay ngươi không cho Bản cung một công đạo, Bản cung quyết không tha cho ngươi!
Chu Thiên Giáng miệng môi.
- Hoàng hậu nương nương, không thể nói như vậy, ngay cả lão Quốc Cữu mấy thập niên cũng có thể biến thành nghịch tặc, huống chi là hộ vệ. Những người này dám cướp giật quan ngân, nhất định là có mưu đồ gây rối. Người đâu, đánh cho ta, đánh cho họ khai chuyện mưu phản là sự thật.
Chu đại quan nhân ra lệnh, Đại Ngưu mang người lốp cốp tính dùng loạn côn. Đại Ngưu bị đánh thành mắt gấu mèo 0.0, trong cuộc chiến vừa rồi cũng bị thiệt nặng, thế này xem như giải hận. Lâm Phong trốn trong điện thở dài lắc đầu. Nếu vừa rồi ông không ra tay, mười mấy hộ vệ này cũng không dễ chọc, công phu phi thường xuất sắc.
- Ngươi …to gan, mau dừng tay cho Bản cung!
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, hận không thể cắn chết Chu Thiên Giáng.
Chu đại quan nhân khoát tay ngăn đám quan sai ngừng lại.
- Hoàng hậu nương nương, có phải người muốn đích thân thẩm vấn không?
Chu Thiên Giáng dung vẻ mặt chân thành nhìn Hoàng hậu.
Gặp phải tên quan vô sỉ như vậy, Hoàng hậu chỉ có thể cố nén cơn giận.
- Thẩm vấn cái gì, chỉ là mấy lượng bạc, có tội gì, coi như Bản cung thưởng cho bọn họ. Nhưng còn ngươi, Chu Thiên Giáng, ẩu đả với thị vệ trong cung, chống đối Bản cung, nên xử trảm!
- Từ từ, đợi chút, chưa nói chuyện của ta, hình như người vừa nói, bọn họ đoạt quan ngân là do người đồng ý sao?
Chu Thiên Giáng bắt đầu dụ dỗ Hoàng hậu, nhảy vào cạm bẫy do hắn bố trí.
- Đúng vậy, đúng là Bản cung đồng ý đấy. Thiên hạ to lớn đều là của hoàng gia, Bản cung muốn thưởng cho ai thì cho người đó, ngươi không có tư cách hỏi đến.
Hoàng hậu cả giận nói.
Ngạc Quý Phi nghe có phần không đúng, nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào, chỉ có cảm giác trong mắt Chu Thiên Giáng đang cất giấu ý cười xấu xa.
- Ha ha, Hoàng hậu nương nương, chuyện này người nói sai rồi, không có bản quan đồng ý, không ai được động đến số bạc này. Dù người có là Hoàng hậu nương nương, cũng không được…!
Chu Thiên Giáng bưng ấm trà, cố ý chọc giận Hoàng hậu. Cửa đã bị Chu Nhất chặn lại, sân viện này chính là thiên hạ của hắn.
Hoàng hậu giận tới run rẩy nói.
- Hôm nay Bản cung phải cho ngươi xem một chút, là theo ngươi nói hay vẫn là theo Bản cung định đoạt. Người đâu, nói với đám người bên ngoài, tất cả xông vào lấy bạc, bất luận lấy nhiều hay ít, đều là Bản cung ban thưởng.
Nói mãi cũng đến lúc Hoàng hậu sa bẫy, chủ ý của bà ta là cho người trong cung vào lấy bạc, nhưng khi Chu Thiên Giáng đưa mắt ra hiệu với Hạ Thanh, Hạ Thanh lại lập tức cao giọng hô.
- Dân chúng bên ngoài nghe đây, Hoàng hậu nương nương có chỉ, An Sát Viện phân phát ngân lượng, có thể tùy ý lấy!
Ngạc Quý Phi chấn động, vừa định giận dữ mắng mỏ thì thấy phía sau có một đoàn 'Dân chúng’ cuồn cuồn như gió, như điên lao tới các giỏ bạc.
Đồng thời vừa chạy vừa hô.
- Đa tạ nương nương thiên tuế ban cho!
- Tạ long ân nương nương …!
Hoàng hậu ngây người si ngốc, bà ta và Ngạc Quý Phi chưa từng gặp qua trường hợp này, căn bản cũng quên sao đám 'Dân chúng' này lại chạy từ hậu viện An Sát Viện ra.
Tuy nhiên âm thanh này nhanh chóng chìm sâu giữa những tiếng ồn ào.
Chu Thiên Giáng cũng đi theo hô.
- Nương nương, người đúng là thần sống, đây chính là nhiệm vụ Hoàng thượng nhắn nhủ …!
Trong sân một đám hỗn loạn, đám 'Dân chúng' liều mạng nhẹt bạc vào lòng, vào ngực, lúc đi ngang đám hộ vệ Đông cung nằm trên đất cũng không quên giẫm lên trên.
Hải Đông Thăng giữ gìn trật tự bên ngoài, nghe thấy An Sát Viện ồn ào như vậy liền sợ hãi dẫn người chạy tới.
Chu Nhất để người thủ hộ ở cửa, vừa thấy Hải Đông Thăng mang theo người bên ngoài tới liền đánh ám hiệu vào trong.
Hạ Thanh hiểu rõ, lập tức rút quan đao, đây là tín hiệu nói đám người Chu Tứ khẩn trương lui lại. Đám 'Dân chúng' nhìn thấy Hạ Thanh rút đao, phần phật tản ra các nơi. Trèo tường, trốn vào phòng, trong nháy mắt đã mất dạng. Mấy tên thái giám há hốc miệng, không rõ sao dân chúng kinh thành lại có thân thủ giống như cao thủ đại nội vậy.
Hải Đông Thăng mang theo ít nhân mã chạy tới. Vừa thấy tình trạng trong sân, Hải Đông Thăng đã bị dọa tới run rẩy. Cừ thật, khắp nơi đều là bạc vương vãi, Hoàng hậu cùng Ngạc Quý Phi ngây ngốc đứng đó, hoa dung đã sớm thất sắc.
Đáng thương nhất chính là Chu đại quan nhân, như bà thím bán cá ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi gào khóc không ngừng.
- Mạt tướng Hải Đông Thăng tham kiến Hoàng hậu thiên tuế, tham kiến quý phi nương nương…!
Hải Đông Thăng trước phải thi lễ với Hoàng hậu.
Không đợi Hải Đông Thăng hỏi đã phát sinh chuyện gì, Chu Thiên Giáng chợt gào thét nói.
- Hải đại nhân…ngài phải làm chứng cho ta … bản quan thật vất vả mới cưỡng chế thu được bạc phi pháp, vậy mà không ngờ Hoàng hậu lại ra lệnh phát cho dân chúng…! Nếu Hoàng thượng hỏi tới, ta biết sống thế nào đây…!
Chu Thiên Giáng đột nhiên đấm ngực như đã bị vạn người phi lễ vậy.
Hoàng hậu tức giận môi run run, tay run run chỉ vào Chu Thiên Giáng nói.
- Hải tướng quân… mau …bắt tên tặc tử này cho Bản cung!
Vừa nghe Hoàng hậu muốn bắt người, Chu đại quan nhân liền đứng dậy, tuy trên mặt còn dính đầy nước mắt, nhưng vẻ mặt trông không còn giống như đang khóc nữa.
Chu Thiên Giáng rút kim bài ra.
- Hải tướng quân, nơi này là An Sát Viện, bản quan đang thi hành hoàng lệnh, ngươi lập tức dẫn người lui ra! Tất cả đồ ở đây đều là chứng cớ, bản quan phải bảo tồn cho Hoàng thượng nhìn.
- To gan, Hải đại nhân, mau bắt tên nghịch tặc này lại cho Bản cung!
- Hải tướng quân, thấy chữ trên kim bài 'như trẫm đích thân tới’ ngươi nói là Hoàng thượng lớn hay Hoàng hậu lớn!
Chu Thiên Giáng thay đổi vẻ mặt 'Yếu đuối’, dùng dáng vẻ cứng rắn, mạnh mẽ nói với Hải Đông Thăng.
Bên Hải Đông Thăng cũng không dám đắc tội, trong lòng tự nhủ mẹ nó đúng là không nên tới. Chu Thiên Giáng vốn là một tên điên, ngay cả Hoàng hậu cũng dám đắc tội, đúng là sợ mình sống thọ.
Hải Đông Thăng nhìn quanh, cắn răng nói.
- Hoàng hậu nương nương, việc này mạt tướng không có quyền can thiệp, thần phải đi gọi Sở Vân đại nhân tới.
Nói xong, Hải Đông Thăng mang theo người quay đầu bỏ chạy. Dù có bị hạ chức quan, Hải Đông Thăng cũng không muốn chọc tới hai kẻ ác nhân này.
- Tỷ tỷ, hồi cung phát ý chỉ, cho Vệ tổng quản san bằng An Sát Viện.
Ngạc Quý Phi nói xong, định giúp Hoàng hậu đi ra ngoài.
- Chậm đã!
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.
Một tên thái giám thật sự không nhịn được.
- Cẩu tặc Chu Thiên Giáng, ngươi dám ngăn xa giá, cẩn thận bị diệt cửu tộc nhà ngươi!
Chu Thiên Giáng cầm ấm trà nhảy dựng lên, hung hăng đập vào trán thái giám kia. 'BA' một tiếng, ấm trà chia năm xẻ bảy, thái giám kia mềm oặt, lung lay hai cái mới dựa vào mặt đất.
Chu Thiên Giáng hừ lạnh, nơi này đều là người của hắn, nếu hôm nay không dọa chết hai bà thím này, có lẽ Cấm Vệ quân sẽ đến diệt hắn.
Đến thời điểm này, Hoàng hậu lại bình tĩnh lại. Bà không tin Chu Thiên Giáng có lá gan lớn như vậy, dám mạo hiểm sơ suất, không dùng cử chỉ thần tử đối đãi với bà.
Chu Thiên Giáng bỗng dùng hai tay ôm quyền, bái thật sâu.
- Hoàng hậu thiên tuế, quý phi nương nương, ta thấy chúng ta vẫn nên vào trong đại sảnh hảo hảo nói chuyện. Không phải chuyện về Huyền Minh Huyền Xán ư, nói rõ mọi chuyện là được.
Hoàng hậu vốn định mạnh mẽ, cứng rắn rời đi xem ai dám ngăn trở, chỉ cần về tới hoàng cung, nàng liền phát binh diệt An Sát Viện, thà rằng vượt quyền bị Hoàng thượng giận dữ mắng mỏ cũng muốn chém giết Chu Thiên Giáng. Hoàng hậu hơi hối hận đã không mang một đội Cấm Vệ quân đi theo, bằng không cũng sẽ không rơi vào cục diện khó khống chế này.
Nghe Chu Thiên Giáng nói những lời này, Hoàng hậu dừng bước, bà muốn nhìn xem Chu Thiên Giáng còn có thủ đoạn gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]