Ngày kế lâm triều, không ít quan viên tập trung trước sảnh Tông nhân phủ. Với những quan viên này mà nói, chỉ cần chịu đựng qua hôm nay, tiểu tử Chu Thiên Giáng sẽ gặp xui xẻo. Thành Võ Hoàng hồi kinh, ít nhất cũng có hơn nửa quan viên dâng tấu tố tội hắn, Thành Võ Hoàng vì ổn định cục diện chính trị đành phải bắt hắn lại.
Tĩnh Vương dùng nét mặt già nua bình tĩnh nhìn chư vị đại thần.
- Các vị, có chuyện dâng tấu, không chuyện bản vương cũng không mời mọi người uống trà đâu, nên làm gì thì làm đi thôi.
Đối với những quan viên này, Tĩnh Vương chẳng có chút hảo cảm nào, hận không thể bắt hết bọn họ.
Quan viên Đại Phong triều, cũng không phải đủ Tứ phẩm có thể tham gia nghị triều. Có thể đứng trong triều đình cùng Tông nhân phủ, có vị nào không có lực lượng chính trị hùng hậu và thế lực ủng hộ.
Tào vận Tổng đốc Ngạc Tất Long đứng ra nói.
- Tĩnh Vương thiên tuế, lệnh của An Sát Viện khiến lòng người bàng hoàng, hạ quan cảm thấy Hoàng thượng không ở kinh thành, Tĩnh Vương thiên tuế nên thay quần thần chủ trì công đạo, ngăn Chu Thiên Giáng làm xằng làm bậy. Bằng không, chư vị công thần sao còn tâm tư làm việc.
Ngạc Tất Long nói xong, không ít thần công đều gật đầu đồng ý. Bọn họ muốn lợi dụng Tĩnh Vương, kiềm chế Chu Thiên Giáng một ngày. Nói cách khác, ai cũng không nói được, hôm nay ác ma kia sẽ tìm tới ai xả giận.
Trong lòng Tĩnh Vương hừ lạnh, Ngạc Tất Long là thân huynh trưởng Ngạc Quý Phi, là cậu ruột của Đại Hoàng tử Huyền Minh. Xem ra Huyền Minh chịu nhục, người làm cậu ruột không kìm nổi phải gây khó dễ.
- Ngạc đại nhân, chính lệnh của An Sát Viện chỉ nhằm vào tham quan viên, vậy sao các quan lại hoảng loạn? Chẳng lẽ trong lòng có quỷ. Vậy ngươi nói cho bản vương nghe, cụ thể là những ai đang hoảng loạn à?
- Đây…hạ quan chỉ nói có điều nguy hại, cũng không nhằm vào vị công thần nào.
Ngạc Tất Long xấu hổ nói.
- Hừ!
Tĩnh Vương hừ lạnh.
- Các vị, bản vương cũng không gạt các ngươi, trong triều có một số đại nhân lấy việc công làm việc tư, tham nhũng thành tính, Hoàng thượng đang chuẩn bị bắt vài người điển hình. Chu Thiên Giáng làm vậy cũng coi như cho đám tham quan kia một con đường lui rồi. Bằng không đợi Hoàng thượng về, có vài người sẽ bị tội lớn chém đầu.
Tĩnh Vương tự nhủ đêm nay Thành Võ Hoàng sẽ hồi kinh, đến giờ Chu Thiên Giáng gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng thu hoạch lại ít ỏi không có mấy. Mượn cơ hội này, Tĩnh Vương cũng muốn giúp Chu Thiên Giáng hù dọa mọi người một chút.
Không ít quan viên nghe mà biến sắc, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Ngạc Tất Long và đám quan viên cầm đầu. Ngạc Tất Long không khỏi lắc đầu cười khẽ, tỏ vẻ không tán thành lời Tĩnh Vương. Đại Phong triều có mấy người không tham đấy, cho dù Thành Võ Hoàng giết gà dọa khỉ, cũng chỉ tìm vài nhân vật hạng ba động đao, tuyệt đối sẽ không dùng thần tử trong triều. Bởi vì này những người này đều là công thần trong cuộc chiến bảo vệ kinh thành, Thành Võ Hoàng hẳn sẽ không mượn gió bẻ măng.
Tĩnh Vương nhìn đến tất cả mọi người không nói lời nào, vừa định cho họ lui ra thì nhìn thấy một gã hoàng mã quan sai chạy vào.
- Khởi bẩm Vương gia, An Sát Viện Chu Thiên Giáng đại nhân, vừa mới dẫn người xông vào phủ nội vụ, bắt Tứ phẩm đốc thúc Vương Ngọc Lương đại nhân đi.
Hoàng mã quái sai người đều quan sai trong cung, y vừa dứt lời, tổng quản nội vụ phủ Thương Hàm lập tức đứng uỵch dậy.
- Vương gia, lại dám bắt đại thần phủ nội vụ, Chu Thiên Giáng quả là vô pháp vô thiên, khinh người quá đáng!
Thương Hàm tức giận nói.
Sắc mặt của Tĩnh Vương cũng khó coi, phủ nội vụ cũng nằm trong phạm vi do ông quản lý, tiểu tử Chu Thiên Giáng này bắt người cũng không thèm nói trước, trong mắt còn có ... lão nhạc phụ này hay không.
Văn võ bá quan cả kinh, ngay cả đám người Lý Hồng cũng nhíu mày. Vương Ngọc Lương này là Tứ phẩm đốc thúc nhưng y không phải người bình thường, y là biểu đệ của Hoàng hậu, hơn nữa Hoàng hậu và cô gia vẫn có qua lại, mà chức vụ này cũng là Hoàng hậu đích thân cầu tình an bài. Chu Thiên Giáng làm vậy, chẳng khác nào đánh thẳng vào thể diện của Hoàng hậu.
Tĩnh Vương thở hổn hển, trong lòng thầm chửi Chu Thiên Giáng làm mình mất mặt, nhưng ngoài mặt, ông vẫn phải giúp đỡ Chu Thiên Giáng.
- Thương tổng quản, Chu Thiên Giáng có ngự tứ kim bài, đi phủ nội vụ bắt người cũng không tính là vi phạm triều quy. Nếu An Sát Viện bắt người, bản vương tin là có lý do. Chuyện này, phủ nội vụ cũng đừng có tham dự.
Tĩnh Vương nói mấy câu đó, chẳng khác nào trắng trợn đứng về phía Chu Thiên Giáng. Thương Hàm tuy tức giận, nhưng Tĩnh Vương đã lên tiếng y cũng không dám nói gì, dù sao Tĩnh Vương là người lãnh đạo trực tiếp y.
Quần thần tỉnh táo, đều đứng dậy cáo từ, chuẩn bị đi An Sát Viện xem trò hay. Chu Thiên Giáng bắt bà con Hoàng hậu nương nương, đây không phải muốn tìm chết sao. Hoàng thượng không ở kinh thành, một khi Hoàng hậu phát giận, ngay cả Tĩnh Vương cũng không cứu được Chu Thiên Giáng.
Ngoài An Sát Viện hôm nay náo nhiệt lạ thường, không ít quan viên giữ bạc như Phật không có ý nộp đều từng xe từng xe một hướng về phía An Sát Viện. Nhận được tin này, người của Đại Hoàng tử đứng ngồi không yên, không ít người vụng trộm nói với quản gia trong phủ, cũng bắt đầu đưa bạc tới An Sát Viện.
Nhìn từng gian nhà kho chất đầy, tâm trạng căng thẳng của Chu Thiên Giáng thả lỏng xuống. Bằng số bạc này, chẳng những bảo vệ được chức quan của hắn, mà còn có thể được Thành Võ Hoàng trọng thưởng. Chu Thiên Giáng lập tức sai người báo với Sở Vân đại nhân, phái trọng binh thủ hộ nhà kho.
Từ khi mở cửa, hôm nay là ngày An Sát Viện bận rộn nhất, phía trên đại sảnh, Chu Thiên Giáng uy vũ ngồi phía sau quan án.
BA!!!! Chu Thiên Giáng vỗ thước gõ (thước gõ vào bàn để người nghe chú ý).
- Vương Ngọc Lương, có người tố cáo ngươi lợi dụng quyền lợi trong phủ nội vụ tham ô cống phẩm trong cung, bản quan hỏi ngươi, có việc này không?
- Hừ! Chu Thiên Giáng ngươi đừng vội càn rỡ, bản quan làm chuyện gì, còn chưa tới phiên ngươi quản!
Vương Ngọc Lương kiêu ngạo nói.
- Ha hả, lại thêm một người không sợ chết cơ đấy, mẹ nó, ngươi dám nói trong nhà người một kiện cống phẩm cũng không có?
Chu Thiên Giáng tự nhủ không sợ ngươi kiêu ngạo, chỉ sợ ngươi chịu thua. Nếu thật tâm chịu thua nhận tội, lão tử cũng chẳng buồn sửa ngươi.
- Chu Thiên Giáng, ngươi tự ý xông bào phủ nội vụ bắt người, Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi.
Vương Ngọc Lương tức giận nói.
Chu Thiên Giáng ngoắc ... tay.
- Đại Ngưu, lại đây.
- Đại nhân, có chuyện gì?
- Lập tức mang theo năm mươi quan sai, đi tới nhà Vương đại nhân tìm xem có cống phẩm trong cung hay không. Nếu có thì dời toàn bộ qua đây, để lão tử xem hắn còn có lời gì để nói.
- Đại nhân, cái gì là cống phẩm?
Đại Ngưu trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Ách! Con bà nó chứ, thôi đi, Chu Nhị, ngươi đi!
Chu Thiên Giáng đảo lòng mắt trắng dã, trong lòng tự nhủ may mà Đại Ngưu hỏi một câu, bằng không tiểu tử này có thể xách cả nồi niêu xoong chảo tới, vậy thì thật xấu hổ chết người.
- Chu Thiên Giáng chết tiệt, bản quan cũng thuộc bộ tộc hoàng thân với hậu cung, ngươi không có quyền điều tra phủ đệ của bản quan.
Vương Ngọc Lương giãy dụa mắng chửi.
- Ngu ngốc, nói luyên thuyên cái gì vậy, ngươi còn không biết xấu hổ nói mình là họ hàng với hậu cung? Dù ngươi là chính tông hoàng thân quốc thích lão tử cũng giết. Người đâu, lôi ra ngoài đánh năm mươi đại bản cho ta.
Chu Thiên Giáng cầm quan trù ném ra.
Bốn tên quan sai tiến lên kéo Vương Ngọc Lương bước ra, giờ quan sai An Sát Viện rất hoành tráng, đi ở trên đường cái, ngay cả quan binh tuần thành cũng phải nhường đường cho chúng.
Bùm bùm một loạt gậy lớn đánh Vương Ngọc Lương chết đi sống lại. Chu Nhị nhanh chóng lục soát trong phủ Vương Ngọc Lương ra hai rương lớn cống phẩm về An Sát Viện, y biết Chu Thiên Giáng không phải ngẫu hứng sai y đi kiếm bạc, đây đúng là đi tìm chứng cớ.
Nhìn hai rương quan sứ lớn quý báu, còn có một chút sách cổ bản đơn lẻ, Chu Thiên Giáng vừa nhìn đã yêu thích không buông tay.
- Ngu ngốc, ngươi còn lời gì để nói? Một mình trộm cướp đồ của hoàng thất, đây chính là tử tội!
Chu Thiên Giáng có chứng cớ nên rất yên tâm.
Vương Ngọc Lương rũ mắt cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Giờ cả Đại Phong triều đều biết Chu Thiên Giáng là một đại ác ma, Vương Ngọc Lương không rõ sao ác ma này lại rờ tới đầu y.
- Chu Thiên Giáng, ngươi ngươi sẽ phải hối hận!
Vương Ngọc Lương nghĩ tới quan hệ giữa mình với Hoàng hậu nương nương, dũng khí bắt đầu dâng lên.
- Đclmm! Chứng cớ trước mắt, ngươi còn dám mạnh miệng. Người đâu, vả miệng!
- Dừng tay…!
Ngay lúc Chu Thiên Giáng hạ lệnh vả miệng, một tiếng quát lớn bén nhọn vang lên ngoài cửa sảnh.
Lời vừa rơi xuống liền thấy một gã thái giám trong cung mang theo bốn gã hoàng sai đi đến.
- Trương công công …cứu ta…!
Vương Ngọc Lương vừa nhìn thấy tên thái gíam kia, giống như nhìn thấy cha ruột, kiệt lực hô lớn một tiếng.
Chu Thiên Giáng nheo mắt, trong lòng tự nhủ tìm việc rốt cuộc việc đã tới. Bất quá chỉ là một con chó, xem ra không đánh chó chạy, chủ nhân cũng sẽ không xuất hiện.
- Phụng ý chỉ Hoàng hậu, bản công công đặc biệt đến đưa Vương Ngọc Lương đại nhân hồi cung…Hoàng hậu nương nương muốn gặp! Người đâu, mau nâng Vương đại nhân dậy, ai to gan như vậy, dám đánh Vương đại nhân thế này, xem ra là hắn không muốn sống nữa…!
Đông cung tổng quản Trương Nhất Đức đầy yêu khí nói.
Chu đại quan nhân nhìn Trương công công cười ha hả, đột nhiên đập mạnh.
- Ngu ngốc, tên hoạn quan từ đâu tới, không ngờ dám ở An Sát Viện hô to gọi nhỏ … Đại Ngưu, vả miệng, đá ra!
- Tuân lệnh!
Đại Ngưu đáp ứng, quơ cánh tay xông tới. Vương Ngọc Lương vừa mới tươi cười vui sướng khi thấy người gặp họa liền giật mình, trừng mắt tới tròng cũng muốn rớt ra ngoài!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]