Chu Thiên Giáng nói: - Bệ hạ, thần có thể đào bạc cho người, nhưng chúng ta đã nói rồi, người phải cho thần một chút đặc quyền.
Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương nhìn nhau, Thành Võ Hoàng gật đầu: - Nói đi, ngươi muốn đặc quyền gì?
- Bệ hạ, chức vị An Sát Sứ này chính là đắc tội với người ta. Nếu sau này phát triển chắc chắn có người nói này nói kia, cho nên người không thể tùy tiện trị tội thần. Chu Thiên Giáng khom người nói.
Thành Võ Hoàng gật đầu:
- Nói có đạo lý, chuẩn!
- Còn nữa, phủ nha tự thần tìm, người tự thần chọn, nha môn dạng này phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể nhận người ngoài. Bằng không nếu muốn điều tra ai, họ nhất định sẽ tiết lộ ra ngoài.
- Ừm, trẫm đồng ý.
- Còn nữa, thần một khi bận rộn, chỉ sợ phải thức đêm phá án, cho nên lâm triều thì... miễn đi, dù sao thần cũng có thể lui tới thượng thư phòng.
Thành Võ Hoàng nhìn Tĩnh Vương, sắc mặt không dễ chịu như khi nãy, nhưng vẫn đáp ứng Chu Thiên Giáng: - Chuẩn luôn!
Chu Thiên Giáng mỉm cười: - Ha ha, học sinh còn có một thỉnh cầu nho nhỏ. Lần trước học sinh bị thương, thắt lưng không được tốt, cho nên người thấy đại lễ ba quỳ chín lạy này có nên đổi thành cúi đầu hay không!
Lúc này Thành Võ Hoàng chưa kịp lên tiếng, Tĩnh Vương nghe cũng không lọt tai nữa: - Ta thấy tiểu tử ngươi ăn nhiều bã đậu rồi đấy, có tin bổn vương đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324445/chuong-85-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.