- Hừ! Chu Thiên Giáng ngươi nghe đây, hôm nay bất kể là ai đến thì trẫm cũng không thể mất mặt được. Nếu không nể công lao của ngươi đối với Đại Phong thì trẫm đã sớm cho người lôi người xuống đánh chết rồi. Nếu như ngươi đã cảm thấy Tĩnh Vương có thể giúp được ngươi, vậy được, trẫm sẽ khiến cho ngươi chết phần tâm này. Tuyên Tĩnh Vương vào. Trong tay Thành Võ Hoàng cầm lấy nghiên mực trên ngự án, rất muốn nện lên đầu của Chu Thiên Giáng.
Tĩnh Vương vui vẻ bước vào, vừa rồi Lý Hồng vừa ra khỏi cửa đã thương lượng cùng Sở Vân mau chóng đi tìm người. Hai người phân công nhau đi tìm Tĩnh Vương và Vệ Triển nhưng Vệ Triển giống như con quỷ tìm không thấy đâu còn Tĩnh Vương thì lại rất dễ tìm vì Tông Nhân phủã nằm ngay trong hoàng cung.
Tĩnh Vương vừa vào cửa miệng đã bắt đầu lải nhải: - Hoàng huynh, hôm nay trời thật đẹp, đúng là ngày lành để câu cá. A? Tiểu tử này tại sao lại ở đây? Đúng rồi, chẳng phải bổn vương bảo ngươi hôm nay đến xin chỉ đấy sao, thế nào rồi? Hoàng huynh đồng ý chưa? Hoàng huynh, không biết Ngọc Nhi nhà đệ mắc cái bệnh gì, nhất định đòi gả cho tiểu tử này. Đương nhiên, chẳng những Ngọc Nhi nhà đệ mà ngay cả nha đầu Quách phủ cũng muốn gả cho hắn. Huynh nói đi, chuyện như vậy không đến xin chỉ sao được chứ?
Thành Võ Hoàng nghe mà đầu óc muốn nổ tung, cái gì mà lộn xộn thế này? Tĩnh Vương trở nên lắm lời từ lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324397/chuong-67-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.