Lâm Phong khẽ gật đầu, có lẽ lúc đó y ở cùng một chỗ với lão phu nhân mới giúp lão phu nhân tránh được một kiếp.
- Bọn họ có ý gì? Nếu theo lời Chu Nhị là muốn áp chế ta sao? Giờ ta không binh không quyền, áp chế ta cũng không có tác dụng gì. Chu Thiên Giáng nghi hoặc nhìn mọi người.
Hạ Thành ngẫm nghĩ một chút mới nói. - Đại nhân, năm đó ta cùng Thường Võ cũng từng làm chuyện giống thế này. Không phải hành động bắt cóc tống tiền mà giết con tin để dụ kẻ thù. Nếu là vậy, Quách tiểu thư rất dễ gặp nguy hiểm.
Chu Thiên Giáng vừa nghe, cơ thể khẽ run sắc mặt tái nhợt. Hạ Thanh nói không sai, nếu đối phương vì báo thù., tuyệt đối sẽ không để sống giống như bắt cóc tống tiền.
Thường Võ thấy vậy, vội vàng nói. - Đại nhân đừng vội, nếu thật đối phương bắt cóc Quách tiểu thư vì ngài, chúng ta vẫn còn cơ hội. Huynh đệ chúng ta quen thuộc nơi này, thường đối phương sẽ không lập tức giết con tin, như vậy sẽ rất khó giăng mồi câu. Có giết, cũng phải vào thời khắc cuối cùng.
Chu Thiên Giang thở phào, trong lòng dễ chịu hơn chút. Những lời Hạ Thanh vừa nói thật dọa chết hắn, chỉ cần đối phương không lập tức giết con tin, hắn vẫn có cơ hội cứu Quách Dĩnh.
- Thường đại ca, huynh mau nói, phải làm gì bây giờ? Chu Thiên Giáng khẩn trương, khách khí hỏi.
Lâm Phong cũng hứng thú hơn nhìn Thường Võ và Hạ Thanh, đừng thấy Niêm Can Xử thành thạo ở phương diện thăm dò tình báo và ám sát, nhưng nếu bàn về kinh nghiệm giang hồ, thật không phong phú bằng hai tên hải tặc này.
- Đại nhân, nếu bài trừ nguyên nhân đối phương là người của Quách tướng quân thì ngài chỉ có thể lấy thân mạo hiểm mới cứu được tiểu thư Quách Dĩnh. Giang hồ chúng ta gọi đây là "giăng lưới đáy sông". Đối phương muốn dùng mồi câu ngài, vậy chúng ta xếp lưới ở đáy sông, khiến đối phương không thể móc câu. Nếu muốn thi triển chiêu "giăng lưới đáy sông này" , ngài phải tỏ ra ngốc nghếch mới được, hơn nữa cũng không được quá để ý tới Quách đại tiểu thư, để đối phương hiểu phải mồi còn sống mới khiến ngài mắc câu.
Thường Võ nói như vậy, đám người Chu Thiên Giáng không nhịn được thầm gật đầu. Đối với Hạ Thanh và Thường Võ, Chu Thiên Giáng cũng có cái nhìn cao hơn, kinh nghiệm này không chỉ đơn thuần lấy ra từ sách vở.
Chu Thiên Giáng hiểu ý Thường Võ, dùng ngôn ngữ kiếp trước chính là giả heo ăn thịt hổ. Làm đối phương nghĩ mình là kẻ ngốc, nhưng đến cuối lại bị chính kẻ ngốc đùa bỡn.
Tin đại tiểu thư Quách phủ bị bắt nhất thời lan khắp kinh thành, Chu Thiên Giáng vội đến Quách phủ an ủi Quách lão phu nhân. Hơn nữa Niêm Can Xử đã dùng bồ câu đưa thư cho đại doanh Trấn Nam, không ai biết liệu có phải do gian tế nước Đương Vân gây nên hay không.
Trong thư phòng hoàng cung, Thành Võ Hoàng tái mặt. Binh Bộ Thương Thư Lý Hồng cùng các trọng thần đều cúi đầu im lặng.
Hôm nay Niêm Can Xử nước Thiên Thanh gửi mật hàm khẩn cấp: Chu Diên Thiên mượn binh khắp nơi ở nước Thiên Thanh muốn tiến giết quan nội, Văn Nhữ Hải thống lĩnh đại doanh phương bắc mới không kịp thâm nhập. Có thể chống lại nước Thiên Thanh xâm lấn hay không, Thành Võ Hoàng cực kỳ lo lắng điều này.
Chuyện gấp ở biên quan vẫn chưa xử lý, trong thành lại phát sinh chuyện thiên kim Quách phủ bị bắt cóc. Thành Võ Hoàng giận nảy lửa, chửi Hình Bộ Thương Thư Hàn Thành tối tăm mặt mũi, ra lệnh y cùng Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân kiểm tra nghiêm ngặt để cứu Quách Dĩnh. Một khi Quách Dĩnh có chuyện, đây chính là đả kích nặng nề đối với Quách Thiên Tín của đại doanh Trấn Nam. Trước mắt điều Thành Võ Hoàng lo lắng nhất chính là lòng quân không vững.
- Bệ hạ, bốn cửa đã được canh gác cẩn mật, tin chắc đại tiểu thư vẫn ở trong thành. Có điều để tránh rút dây động rừng, thần cho rằng nên tiến hành ngoài lỏng trong chặt để đối phương tự lòi đuôi thì tốt hơn. Bằng không nếu ép chúng đến đường cùng, sợ sẽ có... Sở Vân nói đến đây liền cẩn thận nhìn Thành Võ Hoàng.
Ánh mắt Thành Võ Hoàng sắc lẻm: - Quách nha đầu không thể có chuyện, bằng không trẫm có lỗi với Quách ái khanh, càng không có mặt mũi gặp Quách lão phu nhân. Sở Vân, ta không cần biết các ngươi làm gì, ta chỉ yêu cầu một điều, phải dẫn Quách nha đầu bình an vô sự trở về.
Hàn Thành và Sở Vân nhăn mặt đáp vâng, mau chóng cáo lui trở về sắp xếp. Chuyện này không tiện nói, chẳng ai có thể bảo đảm cứu người sống sót trở về.
- Lý ái khanh, theo cách nhìn của khanh về thế cục phương bắc, Văn tướng quân có thể trụ vững được không? Thành Võ Hoàng mang tâm tình nặng nề hỏi Lý Hồng.
- Bệ hạ, phần lớn binh mã do Văn tướng quan thống lĩnh là do Chu Thiên Giáng tập hợp ở Trung Đô và Thục Thiên, tuy lúc sau có bổ sung quân nhưng chỉ đến bảy vạn người. Binh mã Thiên Thanh dũng mãnh, trước kia có Phương Đại Đồng trấn thủ, bọn chúng không dám mạo phạm, nay đổi chủ soái, cộng thêm nghịch tặc Chu lão mê hoặc, e rằng sẽ công kích mạnh mẽ. Thần cho rằng nên lập tức hạ lệnh điều ra ba vạn đại quân từ các đô phủ để chi viện trước, đề phòng bất trắc. Ngoài ra từ Bắc Cương xuôi nam vào quan ải là nơi hiểm yếu, thần thấy nên điều một vạn đại quân Kinh Giao đến đóng giữ trước, cho dù Bắc Cương thất thủ, ta cũng có thể chặn quân địch ngoài nơi hiểm yếu.
Thành Võ Hoàng khẽ gật đầu: - Được, chuẩn tấu. Đoạn y nhìn sang các trọng thần khác: - Tuy binh mã nước Thiên Thanh dũng mãnh, song nội bộ của họ lại hỗn loạn. Sáu Đại Hãn mỗi người thống lĩnh một bộ lạc, dù Chu Diên Thiên mượn được binh mã cũng không chắc có thể chỉ huy được. Hành động này của Chu Diên Thiên chẳng khác gì dẫn sói vào nhà, e là cả bản thân y cũng bị họ xơi tái. Trước mắt Đại Phong ta đang trải qua dao động ngắn ngủi, quốc khố trống rỗng lòng người không yên. Đợi đến sang năm binh cường mã tráng, trẫm nhất định cho bọn chúng biết lợi hại của Đại Phong ta. Thành Võ Hoàng lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người.
- Bệ hạ anh minh! Các quan lại hùa nhau nịnh bợ.
Đợi mọi người lui đi, Thành Võ Hoàng vò đầu, mệt mỏi ngồi sau ngự án. Khi nãy y an ủi quần thần, nhưng trong lòng y biết rõ tình hình thật sự như thế nào. Trước mắt triều Đại Phong thiếu tướng giỏi, tuy Đại hoàng tử được phong là chủ soái đại doanh Kinh Giao, nhưng Thành Võ Hoàng biết đó chỉ là trên danh nghĩa. Nếu chiến đấu thật sự, Đại hoàng tử Huyền Minh không hề có tài năng bày mưu nghĩ kế.
Trong lòng của Thành Võ Hoàng có một người thích hợp, đó là vị Chu đại tài tử mặt dày đòi roi đánh vua. Tiểu tử đó có thể huấn luyện các phạm nhân thành một chi đại quân có tiềm năng trong thời gian ngắn, chỉ với điểm này thôi, tướng sĩ trong quân không ai bì kịp. Hơn nữa Chu Thiên Giáng còn tự tay giết chết Phương Đại Đồng, đủ để kích động các bộ lạc lớn ở nước Thiên Thanh. Song Thành Võ Hoàng không thể dùng hắn.
Từ khi Chu Thiên Giáng không biết xấu hổ đòi roi đánh vua, Thành Võ Hoàng những tưởng tiểu tử này không chịu được vài ngày, không kiềm chế được nhờ Tĩnh Vương đòi chức quan. Ai ngờ Chu đại quan nhân vẫn giữ bình tĩnh, kiên quyết không nhờ người đến nói giúp. Thành Võ Hoàng vốn muốn vừa đánh vừa xoa để hắn ngoan ngoãn trung thành với hoàng thất, Chu Thiên Giáng phân minh như vậy khiến Thành Võ Hoàng thấy khó xử, không thể để Hoàng thượng bỏ qua thể diện mà đi cầu xin Chu Thiên Giáng.
Thành Võ Hoàng rầu rĩ ngẩng đầu: - Vệ Triển đang ở đâu?
- Bẩm Hoàng thượng, Vệ đại nhân đã đến nội thành, ngài ấy muốn đích thân kiểm tra việc ở Quách phủ.
Thành Võ Hoàng ngẩn người rồi lập tức gật đầu. Y nhìn qua Ngụy công công, bất chợt nhớ đến chuyện thăng quan của Chu Thiên Giáng.
- Chính Hải, hôm trước tiểu tử Chu Thiên Giáng dọn đến chỗ mới, ai trong số các hoành nhi đến tặng lễ?
- Bẩm Hàn Thành, Tứ điện hạ Huyền Châu luôn bận rộn trong ngoài ở Chu phủ, trong ba vị hoàng tử chỉ có Tam điện hạ tự mình đến Chu phủ chúc mừng, các vị điện hạ còn lại chưa nghe nói đến tặng lễ. Ngụy công công cẩn thận nói.
Thành Võ Hoàng nhíu mày: - Hừm, lão nhị này tầm nhìn đúng là hạn hẹp. Nếu lão tam có thể hàng phục tên heo điên Chu Thiên Giáng này, sẽ có thêm một phụ tá đắc lực.
Nghe thấy Hàn Thành gọi Chu Thiên Giáng là "heo điên", Ngụy công công không kiềm được cười hai tiếng. Thành Võ Hoàng trừng mắt nhìn, Ngụy công công giật mình vội diếm nụ cười đi.
Trong kinh thành có vẻ như sóng yên gió lặng, nhưng đủ dạng thế lực ngầm lại bắt đầu bận rộn. Người của Hình Bộ Bộ Nha, của Cửu Môn Đề Đốc phủ, của Niêm Can Xử, cộng thêm người của Chu Thiên Giáng đều bí mật hòa vào đám đông này. Trên khắp thư quán trà lâu ở phố lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng có người lạ thoắt ẩn thoắt hiện.
Sau khi Tĩnh Vương nghe xong việc này, y vội vàng đến Quách phủ thăm hỏi lão phu nhân, còn lệnh cho vương phủ tăng nhân sự bảo vệ tiểu Ngọc nhi của y. Việc này khiến Ngụy công công đến cửa cũng không ra được, nàng sốt ruột đến phát khóc ở vương phủ.
Ánh mắt của quan viên và dân chúng kinh thành đều hướng về Chu Thiên Giáng. Theo họ thấy, Quách đại tướng quân ở tận Nam Cương, Quách phủ xảy ra đại sự, Chu Thiên Giáng thân là người Quách phủ phải có biểu hiện gì mới đúng. Nào ngờ trong một ngày Chu đại quan nhân lại cầm theo lồng chim, dẫn một đám hộ vệ vào thanh lâu chơi như không có chuyện gì.
Chẳng những thế hắn còn ra tay rộng rãi với các thanh lâu mới mở, tuyên bố các nơi đó là địa bàn bảo kê của hắn, ai muốn kiếm chuyện thì hắn sẽ xử chết kẻ ấy. Tên này hay, nhất thời tin đồn dấy khắp kinh thành, nói Chu đại quan nhân thất vọng nơi quan trường nên chuẩn bị lên phố kiếm ăn. Khỏi phải nói, không ít kẻ vô lại vội vàng đến nộp tiền nhờ bảo vệ. Nào là trộm vặt, đào mộ, diễn tạp kỹ ngoài phố, mãi nghệ giang hồ, toàn bộ đều tập trung trước cửa Chu phủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]