Đại Hoàng tử giục ngựa chạy tới, ôm quyền nói. - Thiên Giáng huynh, đường đã thu dọn sạch sẽ, mời đại công thần vào thành. Đại Hoàng tử nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng có một cảm giác chua xót nói không nên lời. Người kia là người ủng hộ lão Tứ, sau màn phong ba này, lão Tứ chính là hoàng tử được lợi lớn nhất.
- Đại Hoàng tử, sao dám phiền ngài đại giá nghênh đón, mời đi trước. Chu Thiên Giáng ôn hòa nói.
Nhóm thân binh vừa nghe người nọ là Đại Hoàng tử, cơ bản không buồn để ý. Bởi vì Tứ Hoàng tử ở trước mặt Chu đại quan nhân, cũng chẳng khác nào vợ bé bị khinh bỉ, bọn họ tập mãi cũng thành thói quen rồi.
Đại Hoàng tử dẫn dắt 'Soái xe' vào thành, lúc này, trên đầu thành đã đứng đầy văn võ bá quan.
Chu Thiên Giáng bước xuống soái xe, ôm quyền hướng Thành Võ Hoàng hô. - Thần Chu Thiên Giáng cứu giá chậm trễ, mong sư phụ bệ hạ khoan thứ. Chu Thiên Giáng mặc chiến bào, hành lễ dựa theo quân quy của một chủ soái.
Thành Võ Hoàng hai tay vịn lỗ châu mai, mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng. Mặc dù tối hôm qua Thành Võ tức giận, hận không thể giết hắn, nhưng bây giờ, Thành Võ Hoàng càng nhìn càng ưa thích.
- Thiên Giáng, lần này ngươi lập công lớn, nào có tội gì. Người đâu, tuyên khẩu dụ của trẫm, hoàng thổ lót đường, dùng nước trong dọn sạch sẽ phố, nghênh đón Chu Thiên Giáng vào thành.
Thành Võ Hoàng nói xong, cả triều văn võ không ngừng gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324347/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.