Bọn Chu Nhất dạy người theo tư chất, xem bọn họ là ám thủ Niêm Can Xử mà huấn luyện. Bốn tổ nhỏ của đội thân binh đều có đặc sắc riêng.
- Thiên Giáng, ngươi muốn thành lập nòng cốt của mình sao? Lâm Phong cầm hồ lô rượu, nhìn đội thân binh đang được huấn luyện.
- Sư phụ, chi đại quân này đều là người của đại doanh Trấn Nam, không biết khi nào thu hồi. Một khi bình định Chu gia, con vẫn phải giữ lại người của mình mới ổn.
- Sao vậy? Người của Niêm Can Xử không đủ để ngươi dùng à?
- Không được, đợi đến khi thu phục Thục Thiên thành, con vẫn muốn mở rộng binh lực. Nhưng những người này, đến sau cùng con sẽ lưu lại để lập nên đội quân của riêng mình. Mặc kệ Hoàng thượng có đồng ý hay không, con vẫn bí mật bồi dưỡng họ, lỡ đâu ngày nào đó xảy ra chuyện, bắt người trước cũng không vội.
- Tiểu tử thúi, đây là mưu phản, hơn nữa nhiều binh mã thế này, ngươi định giấu đi đâu? Lâm Phong lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng.
- Hì hì, giấu binh trong dân. Chu Thiên Giáng cười thần bí, hắn đã sớm nghĩ xong việc này rồi. Chỉ cần có bạc trong tay, hắn có thể lấy danh nghĩa thương đội xuất hiện.
Hai thầy trò đang nói, Chu Nhị chợt chạy tới: - Đại nhân, ám thủ Trung Đô nhận được mật báo kinh thành, quốc cữu Chu Diên Thiên đã phát động vài lần công kích với kinh thành, Tĩnh Vương suất lĩnh Kinh Giao đại doanh và thủ vệ kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324315/chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.