Lâm Phong đau khổ khép hai mắt, nhưng rất nhanh đã lại mở ra: - Vệ Triển, người rồi cũng phải chết, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Nếu không trải qua cuộc phong ba này, đệ cũng sẽ không trưởng thành nhanh như vậy. Còn nhớ rõ, năm đó, trong bốn huynh đệ chúng ta, đệ là kẻ mạnh nhất. Bây giờ thì, ha ha, tốt lắm! Một câu "tốt lắm" của Lâm Phong ẩn chứa rất nhiều hàm nghĩa. Năm đó, Lâm Phong vì tình mà khốn khổ, trước mặt huynh đệ, đánh chết lão cũng sẽ không nói, nỗi lòng này lão cũng chỉ có thể giấu trong lòng.
- Đại ca, chuyện trước kia không nhắc lại nữa, lúc này Niêm Can Xử rất cần ngài cầm lái. Hiện nay, triều đình Đại Phong nhìn có vẻ an bình, nhưng tứ phía đều có cường địch nhăm nhe. Nam có Đương Vân như hổ rình mồi, bắc có Thiên Thanh rục rịch, các đại thần trong triều chỉ biết lục đục với nhau, không nghĩ đến triều chính, mà Thành Võ Hoàng lại không đành lòng nghiêm kỷ triều cương, loại bỏ kẻ vô dụng. Kéo dài thế này cũng không phải biện pháp, sớm muộn gì cũng sẽ thành họa lớn.
Lâm Phong lắc đầu: - Vệ Triển, ta đã già, không muốn tham dự vào những thứ đó. Nếu đệ còn coi ta là đại ca, nghe ta một câu, cái gọi là Niêm Can, có nghĩa chúng ta chính là cái gậy trong tay Đế Vương, cho dù sâu bọ trốn cao tới đâu cũng có thể dùng Niêm Can để bắt, đây là ý nghĩa tồn tại của Niêm Can Xử. Nếu can thiệp vào triều chính, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324247/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.