Tô Nhã nhìn bức ảnh của Lục Nghệ Thần phía trước thì trầm mặc, một lát sau mới trầm giọng nói: “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy.”
Kỳ Thiếu Cần cát giọng cười lạnh một tiếng, tiền lại gần Tô Nhã, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của Tô Nhã, ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên mặt cô ta: “Nếu như cô muốn, tôi có thể giúp cô.”
Lục Nghệ Thần lại dẫn theo Có Nhược Hy đi Hoa Đô, bởi vì Ân Khải hay thường xuyên đến đây nên mỗi lần gặp mặt thì hai người luôn hẹn nhau ở Hoa Đô.
Cố Nhược Hy dần dần thích ứng với môi trường xa hoa của quán bar, không còn dè dặt như lần đầu tiên đến nơi này. Dưới sự cho phép của Lục Nghệ Thần, cô cũng sẽ nhấp một ngụm nhỏ với Ân Khải.
Ân Khải rất biết cách hưởng thụ và cũng rất thích người uống rượu cùng anh ta. Thế nhưng Mục Đình Sâm lại không thích rượu, kế từ khi cơ thể của anh hoàn toàn hồi phục thì cũng chỉ thử một chút rồi thôi, từ trước đến nay anh chưa từng ham uống rượu. Theo cách nói của Lục Nghệ Thần thì: “Uống nhiều rượu hại sức khỏe.”
Ân Khải lại cười, điều chỉnh lại lời nói của anh: “Buông thả dục vọng hại thân.” Tiếp theo, đôi đồng tử xanh thẳm đẹp đế của anh ta rơi lên người Cố Nhược Hy: “Hai người buông thả dục vọng đến khi nào mới có em bé đây?”
Gương mặt của Cố Nhược Hy lập tức đỏ bừng, cô lúng túng nhìn về phía Lục Nghệ Thần tìm kiếm sự giải vây từ anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114128/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.