Một Câu Xin Lỗi Làm Sao Đủ “Nhược Hy à, dù sao ông ấy cũng là bố của con, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Con cũng thấy anh trai của con có bao nhiêu tình cảm với ông ấy kìa, máu mủ tình thân là thứ không thể chối bỏ.” Dương Thư Dung thở dài: “Bố con nói, đối tác của ông ấy là bạn học cùng trường của con. Quan hệ của hai đứa không tệ nên muốn nhờ con giúp ông ấy nói vài câu, cứu lấy Cố gia. Chỉ là một câu nói mà thôi nên Nhược Hy con giúp bố con đi. Tuy là những năm nay ông ấy không chăm sóc cho chúng ta nhưng mẹ thấy ông ấy cũng đã biết hối hận rồi, nếu không thì ông ấy nào sắp xếp cho con chuyển trường, còn để mẹ được ở bệnh viện tư lập?”
Cố Nhược Hy siết chặt quyển sách trong tay, cắn môi không lên tiếng. Tất nhiên mẹ cô sẽ không biết được rằng người làm những điều đó là Kỳ Thiếu Cần chứ không phải Cố Chấn Hồng.
Cô thật nghĩ không thông, rốt cuộc Kỳ Thiếu Cần làm thế vì điều gì.
“Nhược Hy, tình trạng của anh con thì con cũng biết rồi. Mẹ và con đều không thể ở bên nó cả đời. Sau này con gả đi, mẹ già đi thì ai chăm sóc cho anh con?” Nghĩ đến đây, lồng ngực của bà lại nhói đau.
“Cho dù con có gả cho người khác cũng không bỏ lại anh hai một mình đâu.”
“Nói bậy! Có gia đình nào lấy con dâu về, còn dẫn theo một người anh trai thiểu năng chứ?”
“Vậy con cả đời không lấy chồng.” Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114069/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.