Lục Nghệ Thần đứng ở phòng họp trên tầng cao nhát, anh lằng lặng Cố Nhược Hy ở dưới lầu qua cửa sổ. Cô vẫn ngồi trên chiếc dài ghế dài màu trắng trong công viên như trước, vẫn mặc chiếc T-shirt màu trắng, như một viên trâu châu trơn bóng trắng nõn giữa phong cảnh xanh biếc, trắng lóa chói mặt như vậy khiến anh không thể dời mắt đi được.
Anh nhìn bệnh án của Dương Thư Dung, suy thận nghiêm trọng, vốn dĩ đã tìm được thận tương xứng như vì người hiến thận đổi ý nên phẫu thuật không thể diễn ra bình thường. Thì ra trên đôi vai gầy yếu của cô gánh vác gánh nặng lớn đến vậy, cho nên cô mới đồng ý giao dịch, dâng hiến đêm đầu tiên của mình lên. Những khinh thường và miệt thị với cô trong tư tưởng của anh lập tức biến mắt không còn, chỉ còn lại thương hại và đồng cảm.
Vốn dĩ anh không phải người hiền lành có lòng tốt, nhưng lại động lòng trắc ẫn với Cế Nhược Hy. Nhớ đến lúc hai người gặp nhau ở dưới lầu buổi sáng, dáng vẻ tuyệt vọng thất hồn lạc phách của cô khiến lồng ngực anh hơi bồn chồn căng thẳng.
Khi anh phát hiện có một người đàn ông lao đến giằng co với Cố Nhược Hy, anh vội vàng quay người đi ra khỏi phòng họp, đi vào thang máy.
Cố Chấn Hồng túm cổ áo Cố Nhược Hy, quát to đầy phẫn nộ.
“Có phải mày kéo số điện thoại của tao mày danh sách đen không?”
Cố Nhược Hy trừng mắt nhìn Cố Chắn Hồng già đi rất nhiều chỉ sau vài ngày. Mặt của ông ta được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114046/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.