Trong Trà Hương Quán của công viên Cảnh Hà.
Cố Nhược Hy lựa một vị trí khuất để ngồi xuống. Vị trí này vừa đúng được ngăn cách khỏi tầm mắt từ bên ngoài vừa có thể nhìn ra những đóa hoa sen nở rộ trong chiếc hồ nhân tạo, dưới ánh sáng đèn đường càng thêm thơ mộng. Quả thực Lục Nghệ Thần rất biết cách hưởng thụ, thê mà lại tìm ra một quán trà tốt như vậy, mùi thơm tao nhã của trà khiến người ta dễ chịu.
Nhưng mà người lịch lãm như anh, diện tây trang nên xuất hiện ở những nơi hiện đại như quán cà phê hay nhà hàng Tây mới phải, tại sao anh lại giống một ông cụ non mà chọn quán trà này? Điều này khiến cô lấy làm lạ Lục Nghệ Thần nhìn ra được cô đang tò mò, anh rót một tách Bích Hoa Xuân, nói nhỏ: “Những nơi như vậy nghiêm túc hơn.”
Thiếu chút nữa Cố Nhược Hy đã phun ra ngụm trà trong miệng: “Anh cứ máy móc như vậy, rốt cuộc muốn nói gì với tôi?”
Cô vẫn chưa quên rằng hôm trước hai người mới vừa đứng trước cổng trường lời qua tiếng lại. Nhưng cô nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lục Nghệ Thần, giống như không hề có ý hỏi tội.
Vậy thì anh đang muốn nói gì đây?
Lục Nghệ Thần vừa định mở miệng thì Cố Nhược Hy trông thấy có người bước vào quán, cô vội vàng đứng lên rồi kéo rèm trúc xuống, biến vị trí của hai người thành một không gian riêng chỉ có hai người.
Sắc mặt của Lục Nghệ Thần thoáng không vui, anh chơi đùa ) với tách trà trong tay: “Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114039/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.