Nhiều người cầm điện thoại lật đi lật lại các bức ảnh, mong muốn chọc thủng được một lỗ hổng của người phụ nữ trong ảnh.
“Làm gì cúi đầu, coi như không nhìn thấy ai, thật sự là mất hứng mà.”
“Cậu nói xem, lai lịch của người phụ nữ này như thế nào?”
“Hẳn là con gái của một xí nghiệp lớn, nếu không sẽ không lọt vào mắt xanh của Lục thiếu. Nhìn bộ quần áo hàng hiệu cô ta mặc, rât đắt tiên, hắn là xuât thân rât cao.
Cố Nhược Hy cúi đầu, nắm chặt chiếc áo phông trên người, may mà bộ đồ đó đã được thay sớm, giặt sạch rồi ép vào đáy hộp, nếu không thật sự sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
“Cố Nhược Hy.”
Bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi, dọa Cố Nhược Hy sợ tới mức đỗ mồ hôi lạnh, ngắng đầu thì nhìn thấy Lâm Hâm đang đứng trước mặt. Tim trầm xuống, nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Lâm Hâm, sẽ làm cho Cố Nhược Hy nghĩ đến Kỳ Thiếu Cần âm trầm kia.
Lâm Hâm vênh váo tự đắc để người bên cạnh nhường ghế, chải lại mái tóc dài của mình, trực tiếp ngồi bên cạnh Cố Nhược Hy.
“Cô ngồi đây làm gì?” Giống cô ta, Cố Nhược Hy không thích Lâm Hy gì cho lắm.
“Tôi còn chưa ghét bỏ cô, cô thê mà ghét bỏ tôi!” Lâm Hâm được chiều quen thói, chịu không nổi, người đó còn là Cố Nhược Hy, một người nhỏ bé không có lai lịch. Nếu không phải nghĩ rằng Kiều Mộc Phong rất quan tâm đến Cố Nhược Hy, vì để chiếm được trái tim của anh, nghĩ đến chuyển biến sách lược,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114036/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.