Sự hồi đáp trúc trắc của Cố Nhược Hy khiến Lục Nghệ Thần hoàn toàn mắt khống chế. Bàn tay lớn đỡ lấy gáy cô, như muốn nuốt cả cô vào bụng mới hài lòng.
Trong đầu anh chỉ còn lại một chút ý thức tỉnh táo cuối cùng nói với bản thân, anh chỉ là mê đắm sự trúc trắc ngại ngùng của cô mà thôi. Cơ thể mới lạ thế này là món ngon mà anh chưa từng gặp phải, chỉ vậy mà thôi, không còn gì khác.
Cô yếu ớt mà kháng nghị, cơ thể vô lực dựa vào lòng anh, không đứng nổi nữa.
Vào lúc hai người rơi vào vực sâu không đáy thì không biết là ai rất không đúng lúc mà gõ cửa phòng.
Nụ hôn sâu của Lục Nghệ Thần đột ngột dừng lại. Cố Nhược Hy cũng run lên, tỉnh táo lại.
“ÁI” Cô xấu hỗ mà khẽ kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng tìm lại được sức lực mà đầy anh ra, vội chính sửa lại quần áo nhàu nhĩ, thở hồn hến.
Lục Nghệ Thần bực bội mở một cúc áo ra, quệt đi hương vị còn đọng lại trên môi.
Cố Nhược Hy cảm nhận được ánh mắt nóng hồi của anh đang nhìn mình, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, chỉ đành co người lại, bảo vệ lãnh địa của mình.
“Đi ăn sáng.” Lục Nghệ Thần nhìn đồng hồ một cái, người gõ cửa có lẽ là Triệu Mặc, nhắc anh đã đến giờ ăn.
Anh kéo lấy cổ tay thon của cô đi ra ngoài.
Cố Nhược Hy giật mình mà giãy dụa: “Anh… buông tay đi. Nếu bị người ta nhìn thấy thì làm sao?”
Cô không muốn bị người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114031/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.