Kỳ Thiếu Cẩn lái xe đến bờ biển, kéo Cố Nhược Hy xuống xe, đi thẳng về phía bờ biển cuộn sóng.
“Kỳ Thiếu Cẩn! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Nước biển đã qua đến đầu gối, Kỳ Thiếu Cẩn vẫn đi về phía trước, hoàn toàn không định dừng lại. Cố Nhược Hy liều mình giãy dụa, muốn giãy thoát khỏi sự kìm cặp của anh ta, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì với anh ta.
Lúc nước biển lên đến eo, Kỳ Thiếu Cẩn mới dừng lại, quay đầu nhìn Cố Nhược Hy mặt trắng như giấy, anh ta cười tà, khẽ nói.
“Sợ chưa?”
Cố Nhược Hy căm hận trừng anh ta.
Gió biển gào thét, nước biển cuộn trào. Cố Nhược Hy yếu ớt đứng không vững được, chỉ đành nắm lấy tay của Kỳ Thiếu Cẩn không buông.
“Cuối cùng cô cũng biết sợ rồi.” Kỳ Thiếu Cẩn cúi đầu nhìn hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay mình, hình như rất hài lòng, lại như rất bất mãn.
Cố Nhược Hy không nói gì, chỉ kinh hãi nhưng lại quật cường mà nhìn anh ta.
Kỳ Thiếu Cẩn bị ánh mắt quật cường của cô chọc giận, hét lớn cùng gió biển: “Cô không sợ thì tôi sẽ ném cô vào biển nuôi cá!”
Cố Nhược Hy nhìn thấy rõ ràng bão táp trong mắt anh ta. Cô quả thực rất sợ.
Kỳ Thiếu Cẩn vốn định đợi cô hèn hạ cầu xin, nhưng cô lại không ho he, liền đẩy mạnh cô vào trong biển.
Nước biển ập đến, Cố Nhược Hy hoảng loạn khua tay múa chân, nhưng càng gấp gáp thì càng không thể đứng dậy khỏi mặt nước. Ngay lúc cô sắp ngạt thở thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114023/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.