Từ tận đáy lòng, Ngọc Diệp rất muốn trả lời là phải. Không chỉ là con nhà trời, mà mợ còn là con cưng của trời kia kìa. Nhưng mợ phải nhịn, nhịn vì nghiệp lớn chứ không là mệt. Giờ ấn tượng của cậu với mợ đã tốt hơn nhiều, ráng thêm tí mồi châm nữa là chuyện thành rồi. Tới chừng ấy mợ mà có muốn xử ai thì cũng không còn bị vướng tay. 
“Dạ mẹ oan con quá!” Mợ quỳ thụp xuống, cúi thấp đầu, nước mắt trào ra ngoài. “Con đang đứng, Lành nó đi ngang còn muốn con né qua. Con không dám lỡ, đã đứng nép sát rồi mà nó đi ngang còn làm đổ nước lên người con. Cái Chi nó thấy vậy nó mới lại giúp con lau. Còn Lành, nó tự đi tới kia rồi ngã chứ con có làm chi đâu.” 
“Mợ nói mà không thấy thẹn sao mợ? Con đi ngoài đồng ngoài ruộng còn không ngã, lí nào tự nhiên lại ngã ở ngay cái chỗ phẳng lì thế này. Không mợ đẩy con, thế hoạ chăng là ma đẩy hở mợ?” Con Lành nó lại lắc đầu phân bua. Bà thì cứ trơ mắt nhìn, không bảo mợ đứng dậy cũng chẳng bảo ai đúng sai. 
“Có chuyện gì đó?” Ông với cậu mới ra ngoài về, thấy cảnh này cũng không khỏi khó chịu. Mợ mặc áo tứ thân tím bị ướt hết một mảng đang quỳ dưới sàn, nước mắt ngắn dài, cả cơ thể lung lay như sắp đổ. 
“Việc gì thì việc, sao lại quỳ ở đây?” Cậu vội đi lên đỡ mợ, mà gặp ngay cái ánh mắt của bà, bà kêu: “Ai cho con đỡ nó? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duyen/2834798/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.