Chương trước
Chương sau
Ở cổng nhà không thấy cô tưới hoa như mấy hôm trước, vào nhà cũng không thấy cô trong bếp hay sofa, nhà cửa gọn gàng một cách bất thường làm hắn càng thêm hoài nghi. Khi hắn lên phòng cũng cảm thấy phòng mình sạch sẽ quá mức, giống như vừa mới được dọn dẹp rất kĩ, khăn ga trải giường đều được thay mới.

Lúc xuống nhà thấy dì giúp việc chỉ dọn lên một phần ăn, hắn chần chừ rồi hỏi: “Tử Doanh đâu rồi? Sao không ăn cùng?”

“Dạ Lý tiểu thư hồi sáng đã dọn đồ, lúc trưa đã rời đi rồi ạ. Cô ấy nói tôi đưa cho ngài cái này.” Người giúp việc lấy ra một tấm giấy gấp tư đơn giản. Hàn Diệp mở nó ra, bên trong là những dòng chữ nắn nót của cô:

“Xin lỗi vì đã không nói tạm biệt anh, nhưng tôi sợ mình không nỡ mất. Dù sao thì cảm ơn anh thời gian qua rất nhiều. Yên tâm vì tôi đã dọn hết mọi đồ đạc của mình trong biệt thự rồi, hôm nay và ngày mai sẽ có nhân viên vệ sinh tới dọn sạch toàn bộ một lần nữa, đảm bảo Linh Vân tiểu thư có quay lại cũng không phát hiện ra. Bây giờ thì tôi tận hưởng kì nghỉ của mình đây. Tạm biệt, lần sau gặp lại chúng ta sẽ chỉ là ông chủ và nhân viên.”



Không biết sao, ngay khi nhìn thấy nó, Hàn Diệp liền không vui. Quả thật trong nhà đã có gì đó thay đổi, không quá nhiều nhưng cũng không ít. Những vật dụng nhỏ thường được Tử Doanh chạm vào đều được thay mới, tất cả mọi đồ dùng cá nhân của cô mang tới biệt thự đều được dọn đi sạch sẽ, khăn ga trải giường đều đem đi hết. Tử Doanh không ở lại biệt thự nhiều, nên dọn những thứ đó cũng khá nhanh.

“Ơ ông chủ, ông không ăn sao?” Dì giúp việc thấy hắn không ăn gì đã lên phòng thì liền hỏi. Hàn Diệp trả lời: “Không cần.”

“Dạ...”

- -----------

Ở một nơi xa xôi nào đó, Tử Doanh vừa hạ cánh ở một bờ biển xinh đẹp cách xa thành phố cũ. Thời gian này coi như cô tự bù lại cho bản thân sau mấy tháng trời vất vả.

Từng vạt nắng chiếu xuyên qua tán lá dừa, dừng lại trên làn da trắng nõn của cô gái đang nằm phơi nắng. Tiếng sóng rì rào xen lẫn với một vài tiếng trò chuyện của người đi qua. Bãi biển này khá riêng tư, khá ít người. Chợt, một giọng nói nam vang lên: “Tiểu thư này, tôi có thể nằm ở đây không?”



“Hửm?” Tử Doanh ngồi dậy, nhìn vào khoảng trống được tán dừa che mát ngay bên cạnh mình, gật đầu: “Được.”

“Cảm ơn.” Người kia liền nở nụ cười xán lạn rồi trải khăn ngồi xuống. Tử Doanh cũng không quan tâm nữa, tiếp tục tắm nắng. Có người bán dừa tươi đi qua, anh ta gọi hai trái rồi đưa cho cô một trái: “Tôi là Dương Tuấn Lâm, có thể làm quen với tiểu thư đây không?”

“Dương Tuấn Lâm? Sao nam mới nổi gần đây?” Tử Doanh ngồi dậy tháo kính râm ra. Lúc này, có vẻ như Tuấn Lâm cũng đã nhận ra cô, ngạc nhiên kêu: “Chị Tử Doanh, chị cũng ở đây nghỉ mát sao?”

Tuấn Lâm có thể xem là đàn em của cô. Khác với cô là cô nhi, vào làng giải trí vì duyên chứ không theo học thì cậu lại là cậu ấm nhà họ Dương, chủ công ty giải trí DG, tốt nghiệp đại học sân khấu điện ảnh loại xuất sắc. Cậu ấy ra mắt chưa lâu, nhưng gần đây cũng khá nổi tiếng. Cô và cậu từng hợp tác với nhau trong một bộ phim, nhưng cậu lúc ấy mới vào nghề, chỉ là nhân vật phụ nhỏ còn cô là nữ chính, vì thế nên hai người không quá thân cận.

Trùng hợp là cậu cũng đang trong kì nghỉ, ngỏ ý muốn cô đi cùng cho vui. Tử Doanh nghĩ ngợi một lúc rồi cũng gật đầu. Tuấn Lâm nói bộ phim mà cậu đóng chung với cô là bộ phim đầu tay, cậu chưa có kinh nghiệm thực tiễn nên bị người ta khi dễ, may mà có cô giúp đỡ. Tử Doanh thì chẳng nhớ gì về chuyện này vì người cô giúp cũng nhiều, nhưng cậu đã ngỏ ý thì cô nhận, dù sao đi một mình cũng khá cô đơn.

Trong thời gian đó, cô vẫn theo dõi tin tức ở chỗ Hàn Diệp. Chuyện tình của hắn và Linh Vân rất nhiều người biết, người ta còn rất mong chờ không biết lần này Linh Vân trở lại thì liệu 2W có bà chủ hay không. Lại thêm một đoạn video quay lại cảnh ở sân bay, Hàn Diệp tới tận chỗ đón Linh Vân với một đóa hoa hồng trắng. Nhưng Linh Vân có vẻ không vui cho lắm...

“Ngốc, người thích hoa hồng trắng là mình, cô ta thích hoa hồng đỏ.”

Cô còn sẵn tiện tìm hiểu xem thời gian qua Linh Vân ở nước ngoài làm những gì. Cô ta cũng khá khôn ngoan, tuy gia cảnh có hơi bất hạnh, tốt nghiệp học viện nghệ thuật có tiếng. Nhưng cô ta không phải người dễ đối phó, là loại người rất mưu mô xảo quyệt, có chút độc ác. Nếu để cô ta như vậy, sau khi cô rời khỏi thì nguyên chủ sẽ không yên.

Dù sao thì Tử Doanh vẫn là tiên, có một số thông tin dù không cần người khác điều tra thì cô vẫn có thể tìm được. Tất nhiên đó không phải chuyện tốt đẹp gì. Thấy công ty nhà bạn trai lung lay, cô ta liền muốn trốn chạy. Sau đó ở nước ngooài quen được một người bạn trai giàu có quyền lực hơn nên lúc Hàn Diệp tới tìm mới bị từ chối. Nhưng cô ta cũng thông minh, sợ sau này Hàn Diệp trở mình nên chừa cho bản thân một đường lui, khi quen người kia cũng không công khai. Kết quả, Hàn Diệp thật sự trở mình được, còn phát triển vượt bật hơn xưa, trong khi người bạn trai kia không may gặp tai nạn. Thế là cô ta liền sắp xếp bay về, nói là giận dỗi đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.