Hai huynh đệ họ Đường đang ở trong động phủ, thấy trời đã khuya mà Trần Lâm còn chưa có trở về Ngọc Lan có chút lo lắng hỏi:
- Ca ca, sao giờ này mà Lâm công tử còn chưa về? Có phải là Lâm công tử gặp chuyện gì rồi không? Trong lòng em cảm thấy có chút bất an!
Đường Ngọc Minh đang cho thêm một cành củi khô vào trong nhóm lửa, lười biếng nói:
- Ta nghĩ chắc là do muội lo lắng cho Lâm công tử nên mới như vậy. Ta thấy là công tử đang luyện công, hay là săn được một con yêu thú cấp hai nào đó mới về trễ như vậy.
Đường Ngọc Lan không khỏi lườm hắn:
- Chẳng lẽ ca ca không lo lắng cho Lâm công tử hay sao?
Đường Ngọc Minh lại ném thêm một khúc củi khô, rồi chậm rãi nói:
- Với thực lực của công tử nếu gặp chuyện gì rắc rối chúng ta muốn xen vào cũng chỉ làm cho huynh ấy vướng chân vướng tay mà thôi.
- Hừ, huynh không đi thì ta đi, ta muốn ra ngoài tìm Lâm công tử!
Đường Ngọc Minh còn chưa kịp đặt nhánh củi vào bếp lửa thì nàng đã cầm kiếm chạy đi ra ngoài. Hắn hốt hoảng chạy theo:
- Này, muội có biết dùng kiếm đâu mà cầm kiếm đi ra ngoài làm gì?
Nàng cũng không có ngoái đầu lại, vừa đi vừa trả lời:
- Đây là quà sinh nhật lần trước Lâm công tử tặng cho ta, ta đương nhiên là phải mang theo bên người rồi!
Đường Ngọc Minh thấy nàng càng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duyen-kiep/2964181/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.