Kiều Ân tỉnh lại từ cơn ác mộng. Trán ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp mãi một lúc lâu sau cô mới ổn định lại nhịp thở.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn khá tối. Cô với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, đồng hồ hiển thị đã ba giờ sáng. Trong nhà thật yên tĩnh. Nếu là mấy ngày trước cô sẽ thấy tia sáng nhỏ lọt qua khe cửa nhưng hôm nay lại hoàn toàn tối đen như mực. Kiều Ân thầm nghĩ có khi nào đêm nay Hàn Kiêu không ở nhà hay không?
Nghĩ rồi cô bước xuống giường định ra ngoài kiểm chứng. Cô rón rén đi sang căn phòng đôi diện rồi đưa tay lên thật nhẹ nhàng đặt lên tay nắm cửa, khẽ mở. Căn phòng khá tối, Kiều Ân chỉ có thể nhìn thấy thông qua ánh sáng từ ngoài cửa sổ. Cô đưa mắt nhìn sang chiếc giường trống. Quả nhiên, anh không có ở nhà.
Ngay lúc cô định đóng cửa quay người đi trở về phòng thì đột nhiên từ phía sau xuất hiện một người đàn ông. Hắn áp sát mặt vào mặt cô rồi vươn tay bật đèn. Ánh sáng bất ngờ làm cô không kịp thích nghi mà hơi nheo mắt lại. Đến khi lấy lại được cự li thì cô đã thấy gương mặt Hàn Kiêu gần trong gang tấc. Trái tim cô đập thịch một cái. Cô nín thở nhìn anh.
Tiếng anh vang lên gần sát môi cô, cảm tưởng như chỉ cần anh cúi xuống một chút là có thể hôn được:“Đã ba giờ sáng rồi, sao em lại ra đây? Lẽ nào…” Anh cố tình kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-toi-loi-tong-giam-doc-la-ac-ma/3439548/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.