Chương trước
Chương sau
Môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên tạo một nụ cười không ấm cũng chẳng lạnh:" Cô là tình nhân của tôi, chỉ cần tôi muốn thì bất cứ khi nào tôi cũng đều có thể hôn cô…hay thậm chí là làm tình. Còn bản báo cáo là công việc của cô, và cô vẫn phải hoàn thành nó đúng thời hạn."

Cô nghiến răng đáp lại:" Tên ác ma."

“Ha, nếu tôi thật sự là ác ma thì nơi đây sẽ là địa ngục dành cho cô.”

Lời nói đầy lạnh lùng vang lên. Nhưng chẳng hiểu sao, lời vừa nói ra lại làm lòng anh có chút khó chịu. Cảm giác ấy giống như vừa lỡ làm xước món đồ mà bản thân luôn trân trọng vậy, tội lỗi có hối hận có còn xen lẫn chút tiếc nuối.

****

Trong phòng trang điểm.

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hiện ra trong gương, ánh mắt cô ta đăm chiêu, lộ ra vẻ suy tư.

Không biết có phải do nhạy cảm hay không nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy thái độ của Hàn Kiêu đối với cô ta không giống như những cặp đôi yêu nhau khác. Giữa hai người vẫn luôn tồn tại một khoảng cách. Nhưng dù cho cô ta có nghĩ thế nào thì vẫn chẳng thể nghĩ ra khoảng cách đó là gì?

Là mối quan hệ anh em sao? Nhưng anh ấy cũng đã nói không để ý đến chuyện này. Vậy thì rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu cơ chứ?

Tô Uyển Linh vừa bước vào đã nhìn thấy bộ dạng suy tư của Lâm Kiều Hân, cô ta liền lên tiếng hỏi:" Em đang nghĩ về vấn đề gì vậy?"

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, trong lòng cô ta thầm nghĩ nghĩ mọi chuyện cô ta làm còn cần một kẻ vô danh tiểu tốt như Tô Uyển Linh quản sao? Nhưng dù sao Tô Uyển Linh vẫn là con tốt có giá trị lợi dụng, vậy nên cô ta không nhất thiết phải trở mặt, giở thái độ quá khó coi.

Lâm Kiều Hân nhàn nhạt đáp lại:" Một chút chuyện tình cảm thôi."

Tô Uyển Linh:“Đàn ông vốn hay phòng bị với mọi thứ nhất là chuyện tình cảm. Vậy nên, nếu em muốn nắm được trái tim của người đàn ông thì em cần phải nắm bắt được tâm ý của họ, để họ buông lỏng cảnh giác. Có như vậy, cả trái tim của người đàn ông đều sẽ thuộc về em.”

Lâm Kiều Hân cảm thấy rất có lí, đúng thật đó là điều mà cô ta đáng thiếu. Cô ta cần phải dành thời gian để tìm hiểu kĩ càng hơn về người đàn ông của đời mình.

Nhưng Hàn Kiêu trước giờ vốn sống khép kín, cô ta phải tìm hiểu kiểu gì đây?

*reng reng.

Tiếng chuông điện thoại làm cắt ngang mạch suy nghĩ của cô ta.

“Alô”

"Chuyện đăng trên báo là sao vậy? Mẹ chỉ vừa mới ra nước ngoài một tuần thôi mà đã xảy ra chuyện không hay rồi. Lão gia đang rất tức giận vì chuyện này đấy. Con còn không mau về giải thích với ông ấy ngay đi."Giọng điệu Lâm Thanh Nhã có chút gấp gáp.

Lâm Kiều Hân tái mặt, đáp lại:"…vâng."

*bíp

Vừa cúp máy cô ta đã ngay lập tức chút giận lên chiếc điện thoại. Xoảng một tiếng, màn hình điện thoại vỡ nát.

Tô Uyển Linh đang tính mở lời để làm dịu cơn thịnh nộ của Lâm Kiều Hân thì ngay lập tức nhận về cái nhìn sắc lạnh của cô ta.

Lâm Kiều Hân lạnh giọng:" Tất cả là tại chị! Hàn Kiêu lúc nào cũng có khoảng cách với tôi, còn tôi lại bị mang tiếng xấu là loạn luân, dụ dỗ anh trai. Bây giờ nếu tôi mà trở về thì chị cho rằng tôi có thể ngóc đầu lên nổi ở cái nhà đó không?"

Tổ Uyển Linh mặt tái đen, cô ta trộm nuốt một ngụm nước bọt rồi nhanh chóng tiến tới giải thích:" chị chỉ là có ý tốt muốn em có thể đường đường chính chính trở thành Hàn thiếu phu nhân nên chị mới dày công giúp em sắp xếp mọi chuyện. Bây giờ em lại quay ra trách ngược lại chị."

Dày công sắp xếp sao? Lâm Kiều Hân khẽ cười như đã nhận ra điều gì đó. Bây giờ cô ta đúng là đang rất cần một con tốt thí mạng, vừa hay Tô Uyển Linh lại là người rất thích hợp làm việc đó.

Cô ta lập tức thay đổi thái độ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn giống như đang thật sự nhận sai:" Đúng là em đã sai thật. Chị đã làm tất cả mọi chuyện vì em…vậy mà em… Chỉ tại bây giờ em thực sợ hãi." Nói rồi một dòng nước mắt trượt dài trên má cô ta.

Tổ Uyển Linh nhếch môi đắc ý, đương nhiên đều là nhờ công sức cô ta nên Lâm Kiều Hân mới được danh chính ngôn thuận bên Hàn Kiêu rồi. Chỉ là dư luận lại đánh lái vượt ngoài sự kiểm soát của cô ta.

Cô ta làm như quan tâm, tiến đến bên Lâm Kiều Hân:" Em đừng quá lo lắng, Hàn lão gia và phu nhân đều rất thương em mà, họ sẽ không lỡ nặng lời với em đâu."

Hừm, đương nhiên tôi biết là mẹ sẽ không làm gì tôi. Nhưng còn Hàn Tử Sâm…ông ta vốn là con cáo già ham danh lợi, ông ta chắc chắn sẽ không để danh tiếng của Hàn gia bị vấy bẩn. Vậy nên…Tô Uyển Linh, cô sẽ là vật chút giận cho cơn thịnh nộ của ông ta.

Nghĩ đến đây, Lâm Kiều Hân nở một nụ cười nham hiểm.

Hàn gia.

Lâm Thanh Nhã lo lắng chờ Lâm Kiều Hân, nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Tử Sâm bà ta có chút lo sợ. Hàn Kiêu phạm tội thì không đáng nói. Hắn vốn là con trai độc tôn của nhà họ Hàn, dù có làm gì thì cũng sẽ được tha thứ. Nhưng con Lâm Kiều Hân là con riêng, vướng phải chuyện này e là lành ít dưỡng nhiều. Bà ta càng nghĩ đến lại càng lo lắng.

“Hàn lão gia, mẹ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.