Một người đã đợi, nhưng đợi chờ quá sớm
Một người đã về, nhưng lại trở về quá muộn.
Chỉ trách duyên phận mỏng manh, không trọn ngàn năm.
Buổi tối, Thư Nhã Vọng đang lên mạng trong phòng, bà Thư đẩy cửa ra, bưng một ly sữa bò nóng vào cho cô, Thư Nhã Vọng đón lấy ly sữa xong quay sang mỉm cười với mẹ: “Cám ơn mẹ.”
Bà Thư ngồi xuống giường bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô, Thư Nhã Vọng uống một hớp sữa, quay qua hỏi: “Nhìn con làm gì ạ?”
“Mẹ ngắm con gái mẹ, không được à?”
Thư Nhã Vọng cười: “Mẹ ngắm đi, ngắm đi. Trông có đẹp không?”
Bà Thư cười, đưa tay vuốt vuốt tóc Thư Nhã Vọng: “Đẹp. Con gái mẹ sao lại không đẹp được.”
Thư Nhã Vọng lúc lắc đầu cười, cũng chỉ có trong mắt mẹ thì cô mới là tốt đẹp nhất.
Bà Thư hỏi: “Con thật lòng muốn kết hôn với Hạ Mộc? Đi Mỹ cùng với nó?”
“Vâng, thật ạ.”
Bà Thư trầm ngâm một lúc: “Con có thật lòng muốn ở bên cậu ta không?”
“Vâng, con thật lòng mà.”
Bà Thư thở dài một hơi: “Mẹ biết từ nhỏ con đã như vậy, đã quyết làm gì thì sẽ không thay đổi, nhưng hôn nhân là chuyện đại sự con phải suy nghĩ cho rõ ràng mới được, Hạ Mộc, bây giờ cậu ta thích con, nhưng cậu ta kém hơn con sáu tuổi, đến lúc cậu ta bằng tuổi con bây giờ, thì con đã già mất rồi, chẳng may đến lúc đó cậu ta thay lòng đổi dạ…”
“Mẹ.” Thư Nhã Vọng buồn cười cắt ngang lời mẹ: “Chuyện này mẹ không cần lo lắng, Hạ Mộc không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-noi-em/209271/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.