Anh có còn nhớ người thiếu niên đó không?
Người thiếu niên bao giờ cũng yên lặng ngồi trong một góc,
Người thiếu niên lớn lên trong khu tập thể của quân đội kia,
Người thiếu niên có thân thế bi thảm,
Người thiếu niên đẹp tựa như búp bê.
Anh có còn nhớ cậu ấy không?
Cậu ấy thường hay mặc áo sơ mi caro màu trời, cúi đầu im lặng, đường nét khuôn mặt tuấn tú khiến người khác không thể nào dời ánh mắt đi được. Khi cậu ấy nhìn về phía anh, ánh mắt ấy trống rỗng, biểu cảm thẫn thờ, một quầng mắt đen sâu hoắm, có phải anh mãi mãi cũng không thể nào quên được đúng không?
Tôi đã hủy hoại chàng thiếu niên tốt đẹp nhất trên đời ấy.
Gặp gỡ tôi có lẽ là kiếp nạn thật sự trong đời cậu ấy.
—— Thư Nhã Vọng
Tôi không thể nào quên được người con trai ấy, nhớ lại lần đầu tiên khi tôi gặp người ấy, người ấy giống như một con búp bê, xinh đẹp đến mức khiến người ta thốt lên kinh ngạc nhưng cũng lại lạnh đến nỗi khiến người khác cảm tưởng như không có một chút hơi thở của người sống. Ngay vào lúc đó, tôi chẳng bao giờ nghĩ được rằng tôi và người ấy lại ràng buộc nhau một cách sâu sắc đến vậy; tôi lại càng không thể nào tin được rằng, sẽ có lúc trong cuộc sống của tôi, tôi sẽ lại mắc nợ cậu ấy nhiều đến vậy.
Tôi vẫn cho rằng, mình mới là người chăm lo cho người ấy, bảo vệ người ấy; tôi vẫn cho rằng, người ấy là cậu em trai yên tĩnh nhất, xinh đẹp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-noi-em/1226158/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.