Cột khói dày đặc bốc lên tận trời, mùi thuốc súng lẫn với mùi cháy khét quyện cùng một chỗ. Cái mùi kỳ quái này khiến Tô Hiểu cau mày.
Tầm mắt bị khói đen che mất làm hắn không thể phán đoán vị trí của mãnh hổ.
" Gào~"
Tiếng gầm phẫn nộ của quái thú truyền đến, nghe được nó, Tô Hiểu bất giác tập trung cao độ, nhưng cơ thể vẫn ở trạng thái thả lỏng.
Nếu kéo căng cơ bắp sẽ làm chuyển động trở nên chậm chạp, lúc chiến đấu sẽ xuất hiện sơ hở.
Trường đao trong tay rũ xuống, mũi đao chạm mặt đất.
Mãnh hổ vẫn chưa xuất hiện, nó vẫn ẩn thân bên trong làn khói dày đặc. Nhưng Tô Hiểu có thể nhìn ra, nó đã phát hiện hắn.
Một trận gió mạnh thổi qua đem đám khói dày đặc xua đi không ít.
Chính vào lúc này, một cái bóng khổng lồ từ trong làn khói lao ra.
Quái thú xuất hiện trong tầm mắt Tô Hiểu bây giờ đã không còn dáng vẻ uy phong lẫm liệt như lúc đầu, trên người nó phần lớn lông đã bị cháy, một số chỗ còn có thể nhìn thấy tàn lửa chớp động trên da thịt.
Nghiêm trọng nhất chính là một bên mắt của nó, con mắt đó bị ghim đầy đinh sắt, máu đỏ từ bên trong không ngừng chảy ra.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó, khoé miệng Tô Hiểu lại lộ ra ý cười. Kiểu này nếu không chết thì sức chiến đấu đã bị giảm đi rất nhiều, xem ra cái bẫy hắn làm hoạt động vô cùng tốt.
Quả nhiên, con người mới là sinh vật nguy hiểm nhất.
Mãnh hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-luan-hoi/234834/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.