Hai giờ trước.
Quỳnh Thy đã tỉnh lại. Bác sĩ vừa nói dứt lời, Minh Nguyệt cùng cậu lớp trưởng nhỏ đã tranh nhau chạy vào phòng bệnh.
Quỳnh Thy đang nằm bất động trên giường, mặt nạ dưỡng khí được gỡ bỏ, hai mắt mở to nhìn mông lung lên trần nhà.
"Thy! Mày tỉnh rồi?"
Minh Nguyệt vui mừng chạy vội tới giường bệnh.
Quỳnh Thy tỉnh lại, nhưng cô không hề có phản ứng gì. Cô nhớ lại tất cả những gì đã nhìn thấy trước khi tai nạn xảy ra.
Cô đuổi theo anh ra đường lớn. Cứ tưởng chừng sẽ chẳng thể đuổi kịp nhưng anh lại chợt dừng xe, chỉ là trước mặt anh là một cô gái khác...
"Thy?"
Thấy Quỳnh Thy vẫn không có phản ứng gì, Minh Nguyệt lo sợ lay mạnh người cô.
"Để mình đi tìm bác sĩ."
Lớp trưởng nhỏ hỏi xong liền chạy ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình Quỳnh Thy và Minh Nguyệt.
Quỳnh Thy vẫn bất động nằm trên giường, chỉ là ánh mắt đã có sự dịch chuyển.
"Thy?"
"Tao từ bỏ." Giọng Quỳnh Thy khàn khàn, dường như đã chất chứa quá nhiều sự uất nghẹn.
Minh Nguyệt không hiểu, cũng không có tâm trạng đi tìm hiểu. Cô bây giờ đang rất vui mừng.
"Mày đói chưa? Có muốn ăn gì không?"
Quỳnh Thy lắc đầu, khó nhọc nhấc một cánh tay của mình lên, lại thấy cánh tay đang bị băng trắng, hơi động đậy hai chân, một cơn đau thấu tim gần như khiến cô phải rơi nước mắt.
Quỳnh Thy mím chặt môi, hai mắt nhắm nghiền, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-lac-loi-anh-yeu-em/2405933/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.