"Ta nhớ lúc trước ngươi đã nói với ta một câu như thế này..." Phong Bất Giác nhìn Patton trích lại lời hắn, "Ngươi đã nói 'Lúc còn trẻ, tôi đã từng có một tương lai tương sáng'. Nhưng mà... Ngươi không nói một chữ chi tiết nào về cái 'tương lai' kia. Trái lại, ngươi còn miêu tả trải nghiệm trong tù của mình một cách sinh động như thật." Hắn xoay người, tiếp tục dạo bước, "Lúc ấy ta liền hơi khó hiểu... Theo lý thuyết, con người luôn muốn nhắc lại những lúc tốt đẹp và ký ức vui vẻ, nhưng ngươi... vừa nói tới đề tài này liền né qua."
Giác ca lắc tờ giấy fax trên tay, nói tiếp: "Phải đến khi cầm thứ này, ta mới hiểu. Ngươi không phải là không muốn nói, mà là không thể nói." Hắn dừng một chút, "Tương lai tươi sáng ngươi có khi còn trẻ đi liền với cuộc sống của cha ngươi."
Phong Bất Giác quay về phía đám người, vừa đi vừa nói: "Khi Mr. Patton được bảy tuổi, mẹ hắn bởi vì bệnh trầm cảm mà tự sát. Ta nghĩ... Nếu người phụ nữ kia có thể cố gắng nhịn thêm mấy năm, không chừng sẽ trở thành phu nhân đời hai của căn nhà này, mà John cũng có thể danh chính ngôn thuận theo họ của cha.
Đáng tiếc, trên thế giới này không có nếu.
Chúng ta có thể thử tưởng tượng hoàn cảnh của mẹ Patton năm đó... Nàng từ năm này qua năm khác chờ đợi người đàn ông nàng yêu cho nàng một cái danh phận, nhưng người kia lại không hề có ý muốn ly hôn, mà còn có đứa con thứ hai với chính thê. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-kinh-hai-phan-dac-biet/5198439/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.