"Động cơ ư... Hừ..." Phong Bất Giác bắt đầu nói nhảm, "Có thể thấy... tình cảm giữa hai anh em các ngươi không ra gì, gọi là 'mờ nhạt' cũng không nói quá a?" Hắn nhún vai, "Tính cách của anh trai thì ổn trọng, có sự nghiệp, còn ngươi đã hơn ba mươi tuổi, trên cơ bản vẫn chưa làm nên trò trống gì, lại không có nguồn kinh tế ổn định."
Khả năng chém gió của Giác ca phải nói là đỉnh cao, hắn nói tiếp: "Tính cách quyết định vận mệnh, Jack. Loại người trẻ tuổi như ngươi ta đã thấy nhiều rồi, tuy ngoài miệng nói 'theo đuổi giấc mơ', nhưng trên thực tế chỉ dùng 'giấc mơ' để lấy cớ, để lừa mình dối người." Hắn giơ tay lật quyển sổ mà thì thầm, "Lúc 19 tuổi, ngươi không màng lời phản đối của người nhà, nghỉ học đại học, trở thành ca sĩ chính của một nhóm nhạc rock tam lưu... Thật xin lỗi... là bất nhập lưu. Trong vòng 5-6 năm sau đó, ngươi đi lưu diễn với bang nhạc của ngươi, trong phần lớn thời gian, các ngươi không kiếm được bất kì lợi nhuận nào, tiếng tăm biểu diễn c*̃ng khen chê lẫn lộn, cho nên về cơ bản mà nói... Loại người như ngươi vẫn đang dùng tiền của gia đình để trả cho 'giấc mơ' của mình."
"Hừ... Ngươi biết cái gì? Loại người như ngươi làm sao có thể giải thích suy nghĩ của những người yêu âm nhạc chúng ta, ngươi cũng chỉ là một con dân bị tẩy não bởi những con buôn chiến tranh, người theo chủ nghĩa tư bản và bọn quan lại thôi." Jack khinh thường nói, "Chưa kể ngươi rõ ràng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-kinh-hai-phan-dac-biet/5198427/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.