Anh xoay người Niếp Kỳ lại rồi nhìn sâu vào mắt cậu, muốn tìm trong đó là sự thật tâm hay chỉ đơn thuần là vì sợ hãi.
“Kỳ, anh thật lòng muốn em, nhưng em thì sao? em bằng lòng nguyện ý? Anh không hy vọng em chỉ sợ hãi anh rời đi mà miễn cưỡng chính mình, anh thích em, nhưng anh tuyệt đối sẽ không ép buộc em.”
Nghe Âm Tường nói Niếp Kỳ càng thêm dùng sức, hơn nữa còn chậm rãi vươn đến vuốt ve nơi đã sớm đứng thẳng kia.
“Tường, ôm em đi, em không phải miễn cưỡng, cũng không phải sợ hãi, chỉ là cũng có cảm giác muốn anh, thực sự rất muốn cùng anh ở một chỗ.”
Cảm nhận được lời nói của Niếp Kỳ vốn là thực tâm, Âm Tường hài lòng vuốt ve vùng lưng trắng nõn tinh tế của Niếp Kỳ, bởi vì không có quần áo trói buộc, chính vì thế mà từ đầu hai người vẫn là trần trụi tiếp xúc với nhau.
Dịu dàng bế Niếp Kỳ lên giường, Âm Tường thầm nghĩ lần đầu tiên phải cho cậu cảm thụ thật tốt.
Vừa nằm xuống, Niếp Kỳ thẹn thùng xoay mặt qua một bên, hai chân cũng gắt gao khép chặt lại, thậm chí không dám liếc mắt nhìn Âm Tường.
“Kỳ, nhìn anh, nhìn anh sẽ yêu em như thế nào.”
“Không… không cần… ahh ~”
Âm Tường đột nhiên vươn tay nắm lấy nụ hoa trước ngực Niếp Kỳ, hơi hơi dùng sức lại xoa nắn liên hồi, không ngừng vuốt ve đầu vú khiến cho nó đứng thẳng.
“A, buông tay… Tường… đừng mà… thật kỳ quái ~~” Niếp Kỳ liều mạng vặn vẹo thân thể muốn đem đầu vú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-cua-da-thu/98033/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.