Edit: Tuyết Lâm
Khi những sinh vật trong rừng rậm bắt đầu thức giấc, Âm Tường cũng từ trên cái giường phủ bằng lá cây kia tỉnh dậy, nhìn kỹ mới thấy, kia căn bản không thể xem như một cái giường, chỉ là một phiến đá bằng phẳng phủ thêm vài cái lá, khó trách mình nằm đến đau cả thắt lưng.
Nhìn quanh bốn phía không thấy thân ảnh của Niếp Kỳ, Âm Tường liền hướng mắt nhìn ra ngoài động, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã làm cho hồn vía Âm Tường bay hết hơn phân nửa.
Sáng sớm ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa động, làm cho nó hệt như được bao phủ bởi một lớp lụa màu vàng, mà ngay cửa động lại là một thiếu niên toàn thân trần trụi, từ vùng lưng trơn bóng tới cái mông trắng nõn non mềm đều chìm đắm trong màu vàng huyền hoặc kia, nếu lúc này trên lưng y mọc ra một đôi cánh thì Âm Tường cũng sẽ không ngạc nhiên, nhưng cái hình ảnh làm anh chao đảo chính là thân hình cậu lúc này quá mức gợi cảm.
Đột nhiên thiếu niên xoay người lại, ánh mặt trời buổi sáng hắt lên gương mặt nghịch ngợm đầy nét trẻ con.
“Kỳ? Là em sao?”
Bị bao phủ trong ánh sáng khiến cho Niếp Kỳ có vẻ mờ ảo, nhưng lại xinh đẹp đến lạ thường…
“Tường, anh tỉnh rồi a, hôm nay thời tiết tuyệt lắm, em đứng phơi nắng từ lúc nãy đến giờ. Anh cũng tới phơi cùng với em nha” – Niếp Kỳ rất nhanh đã chạy vọt tới, vật thể nhỏ nhắn nhu thuận nằm giữa hai chân cậu theo đó mà trái phải lắc lư không ngừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-cua-da-thu/98031/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.