Vì quá tức giận với chính bản thân mình nên Âm Tường cũng không có để ý tới việc bé con đáng yêu đã thức tỉnh.
“Tường…..anh đang làm cái gì vậy…uhm…..đau đầu quá…..toàn thân cũng thật là nóng…ân…”
“Kỳ,em tỉnh rồi! Cuối cùng em cũng đã tỉnh lại….đừng nhúc nhích! Em sinh bệnh rồi, sốt rất cao, cả người đầy mồ hôi, thân thể em hiện tại không nên ngồi dậy. Em nên nằm một chỗ thôi, anh đi kiếm cái gì đó nhẹ cho em ăn tạm đã.”
” Khó trách đầu của em lại đau đến như vậy, thật là, tự nhiên lại bị sốt, thật sự phải xin lỗi anh rồi.”
Âm Tường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Niếp Kỳ lên nhìn vào trong hai mắt của cậu dịu dàng nói: “Kỳ, không cần nói xin lỗi với anh, chúng ta là người yêu, chiếu cố lẫn nhau vốn là chuyện bình thường, mà cho dù có chuyện cũng không cần phải khách khí nói xin lỗi.”
Trong đôi mắt trong suốt lóe lên lệ quang, những lời nói này của Âm Tường khiến cho một người từ khi sinh ra cho tới bây giờ không bao giờ được nhận được tình yêu thương như Niếp Kỳ cảm thấy xúc động vô biên, tuy rằng đầu vẫn còn rất đau, nhưng mà tâm lại vì những lời nói đó mà nỗi đau kia đã hoàn toàn tan biến hết.
“Cám ơn anh, Tường, có thể gặp được anh thực sự là hạnh phúc quá.” Niếp kỳ nhẹ nhàng ôm lấy Âm Tường chậm rãi nói.
Thân thể từ từ nóng rần lên khiến Âm Tường tỉnh táo lại, lập tức kéo Niếp Kỳ ngồi xuống: “Kỳ, em sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-cua-da-thu/1927638/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.