” Hình như vừa rồi có nghe người nào đó nghi ngờ anh không bắt được thỏ mà,” Âm Tường nhìn cái miệng phồng ra của Niếp Kỳ cười nói.
” Ờ….ông…iết….anh..ợi…ại..ậy” ( Ờ … không … biết… anh … lợi … hại … vậy) miệng vẫn còn ngậm thịt, Tiểu Kỳ cố gắng nuốt xuống, diễn đạt ý tứ không rõ ràng.
Âm Tường cưng chiều lấy tay lau nhẹ lên trên khoé miệng của Tiểu Kỳ, còn dùng lưỡi liếm đi chỗ nước thịt tiết ra dính ở bên môi, mỉm cười nhìn Tiểu Kỳ hé ra khuôn mặt đỏ bừng.
“Ăn từ từ thôi, Tiểu Kỳ, còn rất nhiều. Đủ cho em đó,” Đã lâu không được thưởng thức mùi vị của thịt khiến cho Niếp Kỳ ăn lấy ăn để, sợ Tiểu Kỳ không cẩn thận mà bị nghẹn, Âm Tường chỉ có thể chậm rãi vuốt đằng sau lưng để cậu có thể từ từ nuốt xuống.
Niếp Kỳ đang ăn nhìn thoáng qua Âm Tường, trong lòng tràn ngập lo lắng. Người yêu ở ngay bên cạnh mình, quan tâm đến mình, chờ đợi mình, loại cảm giác này cho tới bây giờ mình chưa từng có, nhưng lại quá tốt đẹp thế này….
Nước mắt của Niếp Kỳ trực chờ ở trên khóe mắt, Âm Tường nhìn thấy đôi mắt ngần ngận nước của người yêu tay chân liền luống cuống, không ngừng xoa ở đằng sau, cứ nghĩ rằng cậu đang bị nghẹn.
“Tường, em không sao, cám ơn anh. Có anh ở đây thật là tốt.” Nép sát vào lồng ngực của Âm Tường, nghe tiếng tim đập bình ổn khiến người ta an tâm, nước mắt của Niếp Kỳ không hiểu tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-cua-da-thu/1927617/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.