Chương trước
Chương sau
Edit: Tiếu Tử Kỳ

Beta: Vũ ca  + Vy Vy

Vũ ca: Vỗ tay mừng beta mới của nhà nhé mn.

Niếp Kỳ ăn mặc chỉnh tề trước mặt Âm Tường, áo sơ mi trắng đơn giản phối cùng quần dài màu vàng nhạt, chỉ ăn vận một chút như vậy thôi nhưng cũng đủ khiến cho Âm Tường cảm thấy hết sức kinh diễm. Vẫn biết là Niếp Kỳ trông rất giống thiên sứ, nhưng mà chưa thấy qua cậu ăn mặc tươm tất như vậy. Hiện tại cậu trông giống như một nghệ sĩ trẻ tuổi, tuy rằng không có trang sức hoa lệ, nhưng khí chất thanh mát cùng ánh mắt thuần khiết lại hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.

“Kỳ, anh thật sự không muốn để em ra khỏi nhà … Em là của riêng anh, anh thật không muốn để người khác nhìn thấy em…”Âm Tường buồn bực nhìn người trước mặt mà hạ giọng nói.

“Tường, mặc kệ có bao nhiêu người nhìn thấy em, tất cả đều không quan trọng, chỉ muốn anh nhìn em, chỉ muốn mình anh nhìn em.”

Lời nói chứa đầy ấm ức của Niếp Kỳ khiến cho tâm của Âm Tường thả lỏng không ít, nhẹ nhàng giữ tay cậu đi về phía cửa, độ ấm trong lòng bàn tay truyền đến nhau, dù cho thế giới xung quanh có thế nào đi nữa thì bọn họ đều vĩnh viễn ở chung một chỗ.

Vừa đi xuống cầu thang đã thấy người lúc nãy đang ngồi trên ghế salon: “Ông còn không trở về đi, còn có chuyện gì sao?” Âm Tường lạnh nhạt nói.

“Âm Tường à, con nhất định phải dùng thái độ này nói chuyện  cùng cha mình hay sao? Mặc kệ trước đây có thế nào, nhưng dù sao cha cũng là cha đẻ của con mà.”

Niếp Kỳ nhìn hai người trước mặt hoàn toàn không hề có chút gì gọi là tình cha con cả, trong lòng cảm thấy khổ sở vô cùng, bản thân mình không phải cũng giống như Tường sao? Bị mẹ ruột vứt bỏ, người trong dòng tộc thì khinh miệt, nếu không gặp được Tường, nói không chừng bản thân mình thực sự phải ở trong khu rừng kia, sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Cảm giác bị người thân bỏ rơi khiến Niếp Kỳ không đành lòng nhìn cảnh Tường trở nên như vậy, cậu lặng lẽ kéo áo của Âm Tường.

“Tường, đừng có như vậy, có được không? Coi như là vì em đi?”

Hàm ý của người yêu khiến Âm Tường hiểu được tình cảm của cậu, thu hồi vẻ chán ghét của mình, nắm tay Niếp Kỳ thật chặt, rồi vào phòng khách ngồi xuống, kêu người hầu đi chuẩn bị thức ăn.

Người cha bị lờ đi kia, cảm thấy hụt hẫng trong lòng, nhưng vẫn cứ đi tới phòng khách nhìn hai ngươi đang dựa vào nhau.

“Âm Tường, con đã trưởng thành, cha cũng biết không thể quản được con nữa rồi, nhưng cha hi vọng con có thể lưu lại con cháu cho Âm gia, được không?”

Âm Tường đang đút cho Niếp Kỳ ăn hoa quả nghe được yêu cầu của người được gọi là cha kia, cười lạnh nói: “Ông cho rằng tôi sẽ cưới một người phụ nữ mà tôi không yêu, tiếp theo đó là sinh ra đứa bé mình không thích, rồi khi ở trong tình cảnh khốn cùng thì cho nó biết nó chỉ là là một món hàng mượn để trả nợ sao?”

“Cha biết con hận cha, nhưng Âm gia tuyệt đối không thể tuyệt hậu, nếu con thích người này, cha không phản đối, nhưng cha cũng hi vọng con sẽ lấy một người phụ nữ về để Âm gia có người nối dõi.”

Lẳng lặng ăn hoa quả mà Âm Tường đưa cho, tất cả những lời mà lão nhân vừa nói Niếp Kỳ đều nghe rõ cả, nhưng cậu tin tưởng Tường, tin tưởng vào người yêu của mình, tin tưởng anh sẽ ở bên cậu cả đời, đây là lời mà Tường đã hứa với cậu.

Âm Tường quay đầu lại nhìn thấy Niếp Kỳ đang dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn mình chăm chú, khối đá lớn ở trong lòng cũng đã được buông xuống. Xem ra tự mình phải làm được những gì đã hứa với người yêu mới được.

“Điểm này tôi cũng có thể nói chính xác cho ông biết, tôi cùng Niếp Kỳ, sẽ vĩnh viễn bên nhau, sẽ không bởi vì có bất cứ chuyện gì mà thay đổi, hơn nữa chúng tôi trong lúc này cũng không chấp nhận sự xuất hiện của bất kì người nào khác, mặc kệ người đó là nam hay nữ, tôi đều không muốn.” Thanh âm không một chút do dự nào cho thấy người nói đang rất kiên quyết.

Niếp Kỳ vươn bàn tay bé nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn, mười ngón tay đan xen lẫn nhau, cảm nhận được tâm ý của đối phương.

Không thể ngờ rằng Âm Tường có thể nói ra những lời kiên định như vậy, người cha nhất thời không biết mở miệng như thế nào cho tốt, lúc này người hầu cũng đã mang thức ăn được chuẩn bị sẵn hoàn chỉnh bưng lên, không khí mới dịu đi một chút.

Nhìn hai người ngọt ngào, cha Âm Tường cảm thấy được yêu cầu của mình căn bản là không thể thực hiện, bi ai ngồi trên ghế bên.

Âm Tường gắp miếng thịt đưa về phía miệng của Niếp Kỳ đút cậu ăn “Kỳ, em rất gầy, ăn nhiều một chút đi, như vậy ôm mới thấy thoải mái được.”

“Tường, cái này nói ra để làm gì chứ.” Niếp kỳ ngượng ngùng ngắt lời anh, dù sao bên cạnh cũng đang có một người khác mà.

“Đây là sự thật đó, em ăn nhiều một chút, tẩm bổ cơ thể thật tốt, chúng ta mới có thể ra ngoài đi dạo, hoạt động a.”

“Thật vậy sao? Tường, anh đồng ý mang em ra ngoài sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chờ mong nhìn Âm Tường, hi vọng người yêu có thể thực hiện lời hứa.

“Đương nhiên rồi, bằng không thân thể em gầy yếu như thế này anh làm sao có thể yên tâm để em ra ngoài được?”

“Được, em nhất định phải ăn thật nhiều vào, còn nữa, em muốn chúng ta cùng ra ngoài chơi…” Miệng Niếp Kỳ nhồi toàn đồ ăn, cố gắng vừa nuốt vừa nói.

Nhẹ nhàng vuốt lưng Niếp Kỳ “ Chậm thôi, chậm thôi, Tiểu Kỳ, cũng không phải là đi luôn hôm nay, đừng có ăn gấp như vậy,…mấy ngày nữa anh kiểm tra toàn bộ thân thể của em xong sẽ đưa em đi ra ngoài chơi.”

Âm Tường hoàn toàn xa lạ trước mặt này khiến cho lão Âm kinh ngạc đến mức không thể nói lên lời, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hai đứa ăn xong rồi lại trở về phòng. Nhìn một loạt hành động của hai đứa trẻ, lão gia nhà họ Âm biết Âm gia chắc chắn không thể có con cháu kế thừa huyết mạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.