Tới khi … tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã tối. Niếp Kỳ vì ngửi được mùi thơm của thức ăn mà tỉnh dậy, lại bắt gặp Âm Tường đang ngồi bên giường ôn nhu nhìn mình, mặt không khỏi đỏ ửng một trận.
“Tường …. anh làm gì … nhìn em như vậy?” Niếp Kỳ đỏ mặt nói.
“Sao vậy? Tiểu Kỳ của anh thẹn thùng sao?” Nhìn gương mặt bị đùa giỡn đến đỏ bừng của Niếp Kỳ, tâm tình của Âm Tường trở nên rất tốt.
“Đáng ghét, không nói chuyện với anh nữa…”Niếp Kỳ giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý tới Âm Tường nữa.
“Được rồi, được rồi, không trêu em nữa, đến, uống canh đi, đêm nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm…”
“Thật sự có thể ra ngoài sao?” Niếp Kỳ hưng phấn nhìn Âm Tường đang bưng canh được chuẩn bị riêng cho cậu lên.
“Đúng vậy, nếu em ngoan ngoãn uống hết chỗ này, chúng ta sẽ lập tức ra ngoài…”
“Được, được, em uống.” Niếp Kỳ khẩn trương đem bát canh đưa lên miệng.
“Oa, thật đắng. Đây là cái gì vậy, Tường” Niếp Kỳ vì bị đắng mà vội vàng đẩy cái bát ở trong tay Âm Tường ra. Cậu kiên quyết không uống thứ trong bát đó, nên cậu cứ như vậy mà giằng co qua lại với Âm Tường.
“Nghe lời đi, Tiểu Kỳ, trong này có cho thêm chút thuốc bổ, rất tốt cho cơ thể em.”
“Không muốn …. rất đắng … không cần … người ta không muốn uống đâu.”
“Tiểu Kỳ không muốn đi ra ngoài sao?” Cưỡng bức không được Âm Tường đành phải chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-cua-da-thu/1927588/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.