Nhà chính nhà họ Lục.
Lục Thiếu Nhiên và Nghiên Ca đi ra khỏi gara, vừa bước vào huyền quan đã cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc trong phòng khách.
Nghiên Ca nhếch miệng, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ đấu tranh,
“Không sao đâu, đừng sợ!”
Lục Thiếu Nhiên nắm chặt tay Nghiên Ca, hơi dùng sức, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Nghiên Ca cười khổ gật đầu: “Em… sẽ cố gắng không sợ!” Hai người tay trong tay đi vào phòng khách, thím Trường thấy thế vội gọi với vào bên trong “Ông chủ, cậu chủ và mợ chủ về rồi.” “Hừ! Nếu còn mặt mũi về đây thì còn không mau vào đây!”
Giọng nói của Lê Uyển chứa đầy sự tức giận, bà ta gắt gỏng quát một tiếng, bóng dáng Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên cũng vừa lúc xuất hiện trước mặt họ. Trong phòng khách, Lục Tử Vinh và Lê Uyển ngồi cùng một chỗ, Lục Vũ Phỉ xoắn xuýt ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy lo lắng nhìn Nghiên Ca. Bởi vì tình hình nghiêm trọng, đến chú Hai Lục Tử Diệu và mợ Hai Diệp Ngọc Linh cũng nhìn họ bằng vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Bẻ con, đến đây ngồi đi!”
vị trí chính giữa, ông cụ Lục Văn Đức một tay chống gậy, thấy Nghiên Ca có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đang rất lo lắng, ông cụ gọi có một câu.
“Chủ Hai, mợ Hai, hai người cũng đến cơ à! Hôm nay nhà ta thật náo nhiệt ha.”
Lục Thiếu Nhiên vẫn nắm tay Nghiên Ca, hai người cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-co-em/2544123/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.