Khuôn mặt anh tuấn của Lục Lăng Nghiệp rõ ràng lạnh lẽo đến dị thường, đôi mắt sắc lẹm như chim ưng rình mồi
nhìn chằm chằm lấy gã3, đôi môi mỏng của anh mấp máy: “Hàn Trạch, thủ đoạn giở trò của mày khác hoàn toàn so
với anh Hai mày đấy nhỉ.”
Đáy mắt 1Hàn Trạch thoáng ánh lên tia bất ngờ, dường như kinh ngạc vì trong khoảng thời gian ngắn như thế mà
Lục Lăng Nghiệp đã có thể tra9 ra được thân phận của gã.
Gã ta lạnh lùng cười rồi dứt khoát kéo khăn vuông đang che mặt mình xuống: “Lục Lăng Nghiệp, l3úc trước mày
giết anh trai tạo, hôm nay có phải tạo với mày nên tính toán cho hết nợ nần rồi không?”
Ngay khoảnh khắc Hàn8 Trạch kéo tấm khăn xuống, đáy mắt Lục Lăng Nghiệp bỗng chốc ngập ý giết chóc. Nếu
lúc này Nghiên Ca có thể ra xem, cô nhất định phát hiện ra gã đàn ông này chính là người đã tỉnh đây trên cùng
một chiếc giường với cô hôm đó ở Hải Thiên Nhất Hào.
“Mày muốn thế nào?”
Dường như Lục Lăng Nghiệp chẳng hề coi Hàn Trạch ra gì. Anh hơi nhướng mày, vẻ mặt lại bình tĩnh như nước
hồ.
Hàn Trạch giận run người, nhưng gã ta vẫn có thể nhẫn nhịn cơn tức, liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn khác ở bên
ngoài cùng vây lấy Lục Lăng Nghiệp.
“Lục Lăng Nghiệp, tao đã nói rồi, tao muốn cái mạng của mày.”
Hàn Trạch đằng đằng sát khí, gã ta nheo mắt nhìn Lục Lăng Nghiệp, nói: “Chắc hẳn là mày đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-co-em/2541784/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.