Sau khi tiễn Ôn Tiểu Nhị và Liễu Sùng Minh rời đi, Lục Lăng Nghiệp vội vã trở lại phòng ngủ.
Anh vừa mở cửa đã nhìn thấy dưới ánh đ3èn đầu giường ấm áp, Nghiên Ca đang ôm chặt lấy chăn, gương mặt sợ
hãi bất an rơi lệ.
Trong lòng Lục Lăng Nghiệp hơi nhói lên, anh1 bước vội đến bên giường, ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng: “Đừng
khóc!”
Chưa từng có giây phút nào mà sự yếu đuối của Nghiên Ca lại 9không làm cho Lục Lăng Nghiệp rối như tơ vò.
Bình thường, cô vẫn luôn nhanh miệng tranh cãi với anh, sóng mặt xinh đẹp lại lanh lợi vậy mà3 bây giờ đã tựa
như hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt Nghiên Ca.
Đôi mắt mơ màng của cô vẫn toát lên sự sợ hãi và bất lực, dáng vẻ8 bé nhỏ ôm chặt lấy chắn khiến Lục Lăng
Nghiệp chỉ muốn hòa thành một với cô. Tên Hàn Trạch đáng chết này!
Mày cứ đợi đấy. Cả người Nghiên Ca được anh ôm thật chặt lấy, một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được tiếng nói, ấp
úng: “Chú Út, tôi nằm mơ ..” Giọng điệu của cô mang theo sự run rẩy vụn vỡ, có đôi chút khàn khàn, Lục Lăng
Nghiệp thở dài, anh vươn tay xót xa xoa bên khóe môi sưng vù của cô: “Em mơ thấy gì?”
“Mơ thấy tôi bị bắt cóc, sau đó… bị giết!”
Lục Lăng Nghiệp: “..”
Anh chau mày, ánh mắt sắc bén giữ chặt vai Nghiên Ca: “Nói linh tinh.”
Nghiên Ca ngẩng đầu, cô nhìn sâu vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-co-em/2541779/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.