Nghiên Ca cúi đầu nhìn mặt nước thỉnh thoảng lại sóng sánh từng vòng gợn nước trong cái ly trên tay, khóe môi nở
nụ cười khổ.
Cô vẫn không3 thể khiến lòng mình tĩnh lặng như mặt hồ.
Cho dù cô có thể chờ đến khi Lục Lăng Nghiệp đích thân giải thích với mình, nhưng trước đó, tâ1m trạng vẫn khó
tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Đặc biệt là khi cả buổi vẫn không thấy anh xuất hiện, điều này khiến trong lòng Nghiên Ca tự nhi9ên hơi sợ hãi. Cô
không khỏi nghĩ tới những lời Hoàng An Kỳ nói với cô ngày hôm đó. “… Nghiên Ca, lần sau gặp lại, phải nhớ gọi
tôi là Thím Út’3 nhé!” Cô ta nói như vậy, nhưng chú Út lại phủ nhận.
Nghiên Ca cố làm việc với tâm trạng rối bời đến giờ tan ca, Yến Thất cũng đúng giờ t8ới đó cô, nói: “Bé cưng, tan
làm rồi, về nhà thôi.”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người cùng xuống lầu. Nghiên Ca mới vừa ngồi lên xe của Yến Thất, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Cô nhìn lướt qua điện thoại, là Thiếu Nhiên gọi đến.
Mày mò hồi lâu, khó khăn lắm cô mới hiểu được cách thức thao tác trên chiếc điện thoại mới này, vừa nhận máy đã
nghe Lục Thiếu Nhiên nói: “Vợ à? Rốt cuộc cũng gọi được cho em rồi. Mấy ngày rồi liên lạc được với em, anh
tường là em không còn nữa rồi chứ.”
Nghiên Ca thở dài, đúng là miệng cho không mọc được ngà voi. “Hai ngày trước em mới mất điện thoại cũ rồi, nên
giờ đổi sang điện thoại mới! Còn chưa biết sử dụng thì anh đã gọi tới rồi!”
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-co-em/2541767/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.